Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Tử Xinh Đẹp

Lãng Tử Xinh Đẹp

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134783

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/783 lượt.

uôn tồn tại. Cô nhắm mắt lại là có thể thấy bộ dáng của anh, rõ ràng như thể có thể chạm đến, nhưng mà lại không thể chạm đến.
Thời gian trôi qua thật sự quá chậm, từng phút từng giây đều như một năm.
Cô không thể ngủ ngon, mỗi buổi tối đều chỉ có thể mặc áo sơmi anh để trong tủ quần áo, áp vòng cổ của anh vào ngực, co người nằm trên giường, giả vờ như có anh ở bên.
Như vậy có hơi ngớ ngẩn, nhưng cô không kìm chế được.
Liên kết giữa cô và người đàn ông này đã quá sâu, hoàn toàn không thể cắt đứt.
Đêm Thất Tịch khi cô giúp việc ở Ánh Trăng Màu Lam, một vị khách bắc bộ đùa muốn hẹn cô đi chơi, Như Nhân trừng mắt nhìn vị khách du lịch kia, bỗng nhiên hiểu ra: đời này cô không thể yêu ai khác ngoại trừ A Lãng, bất cứ người người đàn ông nào cũng không được.
Nước mắt bỗng nhiên trào ra, thành chuỗi rơi xuống, khiến người đàn ông kia hoảng sợ.
Cô khóc không ngừng được, Đào Hoa thay cô tiếp bàn khách kia, Hiểu Dạ dẫn cô đến cửa hàng Như Nguyệt cách vách, Như Nguyệt pha trà hoa cúc cho cô.
“Không sao đâu, không sao đâu, ngoan. . . . . .”
Họ cùng nhau an ủi cô, an ủi suốt cả buổi tối, thậm chí cùng cô trở lại phòng anh. Cô cảm thấy rất mất mặt, nhưng dưới lời ủi hạ của họ, cô vẫn khóc đến thiếp đi.
Đêm hôm đó cô mơ thấy anh, cô biết là mơ, nước mắt lại rơi.
Trời sắp sáng, cô tỉnh lại.
Trong phòng chỉ có mình cô, cô cảm thấy hai mắt sưng đỏ, miệng khô lưỡi khô. Nhưng đấy không phải nguyên nhân khiến cô tỉnh lại.
Tim cô đập rất nhanh, rất nhanh rất nhanh.
Cô xuống giường, mở cửa, đi qua hành lang, xuống tầng.
Tất cả mọi người còn đang ngủ, căn nhà rất im ắng. Phòng khách dưới tầng một, chú chó tên Kaka kia ngủ ở cạnh cửa.
Thấy cô, nó ngẩng đầu lên.
Cô đi lướt qua thân thể to lớn của nó, mở cửa đi ra ngoài.
Màn đêm còn chưa tan, cô thấy một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời phía Đông.
Cô hít sâu luồng không khí tươi mát, nhằm giúp mình bình tĩnh lại một chút. Không khí lãnh lẽo khiến cô trở nên tỉnh táo hơn, nhưng không thể xua tan cảm giác này.
Cô sắp điên rồi, cô sắp điên rồi.
Cô cảm nhận được anh ở đây, ở ngay đây, trên vùng đất này.
Cô cảm nhận được anh, rõ ràng như anh ở ngay trước mắt.
Anh đang tới gần, cô biết.
Hoặc là cô quá nhớ anh cho nên xuất hiện ảo giác?
Nếu bọn họ đã trở về, Khả Phỉ trực ở Hồng Nhãn sẽ thông báo cho chị Dạ, người trong nhà sẽ biết, nhưng mọi người đều còn đang ngủ, không có ai thức.
Nhưng cô cảm nhận được anh.
Sau đó cô nhìn thấy anh.
Ngay tại cuối con đường, trên chiếc xe jeep dính đầy bùn đang đi về phía này.
Trời vẫn còn tối, cô không thể nào nhìn thấy anh được, nhưng cô biết đó là anh.
Cô nên đợi, nhưng cô đã đợi lâu như vậy, lâu đến mức cô cho rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.
Suy nghĩ này khiến cô sợ hãi.
Không thể tiếp tục đè nén khát vọng muốn gặp anh. Khi cô nhận ra thì cô đã bắt đầu chạy tới, cô đi qua sân, chạy ra đường lớn.
Cô không nhận ra cô đã quên đi giày, không có nhận ra cô chỉ mặc áo sơmi của anh, không nhận ra các vì sao còn đang lặng lẽ lấp lánh trong đêm đen, không nhận ra đám cỏ còn cao hơn đầu người ở hai bên bờ ruộng đang đung đưa theo gió, không nhận ra căn nhà phía sau đã sáng đèn, không nhận ra nước mắt nóng bỏng đang trào ra khỏi hốc mắt như vũ bão, không nhận ra gió lạnh của thổi tung mái tóc dài của cô.
Cô chạy về phía anh, chạy như điên.
Chiếc xe kia ngừng lại ở phía trước, nhưng cô thì không. Cô lao vào trong lòng người đàn ông vừa nhảy xuống xe.
Anh ấm, chân thật mà ấm áp, trái tim còn đang đập.
Tuy rằng phong trần mệt mỏi, đầy người mồ hôi, râu cũng không cạo, nhưng anh là chân thật.
A Lãng không thể tin được mình lại thấy cô, anh ôm chặt cô gái đi chân trần, mặc áo của anh, tóc tai bù xù chạy vội đến ân, hôn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, lẩm bẩm: “Trời ạ, em làm anh giật cả mình! Sao em lại không ngủ? Anh nghĩ rằng em còn đang ngủ, lẽ ra giờ này em phải ngủ rồi. . . . . .”
“Em cảm nhận được anh, em đã cho rằng em điên rồi, nhưng em cảm nhận được anh. . . . . .” Cô rơi lệ đầy mặt, vừa khóc vừa cười hôn lên khuôn mặt bẩn thỉu của anh.
Một dòng khí nóng dâng lên, anh ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, anh nên báo cho em trước, nhưng khi bọn anh xuống máy bay đã rất trễ, cho nên không gọi điện thoại. Anh muốn sớm gặp em, liền trực tiếp lái xe về.”
“Em yêu anh. . . . . .” Cô nâng mặt anh, hôn môi anh, mắt anh, mũi anh, dùng hết sức ôm anh, cảm nhận anh. Hai mắt cô đẫm lệ, nức nở, nói: “A Lãng, em yêu anh. . . . . .”
Dưới ánh sao, cô đẹp kỳ lạ.
Cô gái này khiến thế giới ảm đạm thất sắc.
Cổ họng anh căng cứng, tình cảm đối với cô dập dờn trong lòng. A Lãng ôm cô, khàn khàn nói: “Anh đi khắp thế giới, muốn tìm được người sẽ yêu anh, dù cho linh hồn anh có dơ bẩn cũng vẫn ôm lấy anh, tình nguyện sinh con của anh, cùng anh nắm tay nhau đi đến bạc đầu. Anh luôn luôn không tìm được, anh đã cho rằng anh không thể tìm được. . . . . .”
Cô khẽ nấc ra tiếng, ôm chặt người đàn ông cao lớn này, “Em sẽ sinh c