
Tác giả: Tâm Lam
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134787
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/787 lượt.
n đề này tác động đến tâm tư thuần khiết của Hướng Hải Lam, cô lập tức bày ra vẻ mặt mơ mộng nói không ngừng.
“Tôi thích mẫu người có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, hoạt bát ấm áp nhiệt tình, là một người có trái tim lương thiện khoan dung, ôn nhu hiểu rõ ý người khác.”
“Hừ! Giống như nằm mơ giữa ban ngày. Trên đời này làm gì có loại người như thế!” Lăng Chấn Vũ khinh thường không chút lưu tình mà chê cười sự ngây thơ của cô.
Thái độ khinh miệt của anh làm Hướng Hải Lam khó chịu. “Ai nói không có?! Đừng nghĩ người khác ai cũng giống như anh, vừa lạnh lùng vừa không tình yêu, ít nhất học trưởng(*) của tôi – Lữ Tử Kì là một nam nhân anh tuấn như vậy khiến người người yêu thích!”
(*học trưởng: đàn anh trong trường)
Đúng vậy, học trưởng của cô Lữ Tử Kì chính là mẫu người hoàn mỹ như thế. Trên mặt anh luôn lộ vẻ ôn nhu cùng nụ cười dịu dàng, đối với người khác luôn luôn nhiệt tình, đối cô luôn luôn chiếu cố. Hơn nữa anh là một nam tử tài hoa, thường dạy cô một số kĩ thuật về hội họa.
Nói thật cô từng thầm yêu anh, anh là người duy nhất không cười nhạo ngoại hình bình thường không thú vị của cô. Xuất sắc như anh nhận được rất nhiều người yêu thích và ngưỡng mộ, cô rất rõ anh đối với cô chỉ có quan hệ đàn anh, đàn em mà thôi, tuyệt không có gì khác hết.
Đang trầm tư trong suy nghĩ của chính mình, cô không phát hiện được khuôn mặt đẹp trai của Lăng Chấn Vũ đã phủ lên một tầng băng lạnh.
(Momo: Ở đâu đó có ai đang ăn dấm chua nha~~*ngó dáo dác xung quanh*Ta ngửi thấy mùi chua lắm nà:D)
Lăng Chấn Vũ quả thực không thể khống chế được ngọn lửa đố kỵ dưới đáy lòng mình! Anh rất không vui mà nheo lại hai tròng mắt, bờ môi gợi cảm cũng khép chặt lại, tay cầm lái cũng thêm dùng sức.
Cô dám ở trước mặt anh khen ngợi nam nhân khác, lại mang theo tình cảm nồng đậm ái mộ nữa chứ!
“Xem ra em rất thích vị học trưởng kia của mình đi!” Trong lời nói của anh tuy là nhẹ nhàng nhưng ánh mắt trầm u lại khiến người khác phải sợ hãi.
Tuy thế Hướng Hải Lam vẫn không biết sống chết gì mà vô tư trả lời anh. “Aizz! Thích thì có ích gì, anh ấy xuất sắc như vậy, căn bản không có khả năng sẽ nhìn trúng tôi.” Ngữ khí thất vọng mang theo chút vô cùng tiếc nuối.
Câu trả lời của cô càng thêm chọc giận Lăng Chấn Vũ! Không biết vì cái gì, anh chính là không thể chấp nhận được việc trong lòng cô có người đàn ông khác, trong lòng cô chỉ có thể có mình anh, chỉ có thể nghĩ về anh, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy anh. Ái mộ của cô, thâm tình của cô, thở dài của cô, hết thảy hết thảy của cô, đều chỉ có thể thuộc về anh—
“Tôi cảnh cáo em, em sắp trở thành vợ của tôi, từ nay về sau, không được nhìn người đàn ông khác, lại càng không cho phép em trong lòng nghĩ về người đàn ông khác, biết không?” Anh giống như đã không còn khống chế được bản thân mình mà giận dữ hét lên.
Tiếng rống giận như sấm của anh khiến cho cô kinh sợ một chút, đối với sự giận dữ vô cớ này cô thực không còn gì để nói.
Giống như phát hiện sự tức giận mất khống chế của mình, anh ão não âm thầm rủa một tiếng. Chưa có khi nào, anh lại mất kiểm soát như vậy, hai ba câu đơn giản của cô lại có thể tạo thành phản ứng lớn như thế! Anh rốt cuộc là bị làm sao đây?
Hẳn là đang bất mãn đi! Anh trong lòng thầm nói với chính mình. Đúng vậy, chính là do bất mãn tạo thành. Này hết thảy đợi đến lúc anh cùng cô kết hôn, chân chính có được cô rồi thì về sau sẽ khôi phục lại như bình thường. Anh vẫn là một người không để tình cảm ảnh hưởng, trước sau vẫn là chủ nhân của chính mình!
Trên đường về chung cư, anh không nói thêm một lời nào cùng Hướng Hải Lam, không khí trầm lặng bao quanh hai người.
Hướng Hải Lam đứng ngồi không yên ở trong phòng đi qua đi lại!
Hôm nay chính là ngày cùng Lăng Chấn Vũ đi gặp mặt cha anh Lăng Trường Thanh, có lẽ không chỉ có ông ấy, có thể cô còn phải đối mặt với tất cả người nhà của anh.
Trong lúc chờ đợi, cô đã nhìn qua cách ăn mặc của mình đến vài lần, chỉ sợ có chỗ nào không ổn. Cô chọn một bộ cánh màu xanh, thiết kế này làm lộ ra những đường cong xinh đẹp và làm tôn lên vẻ đẹp thanh linh thuần khiết của cô. Y phục phối hợp cùng bộ trang sức phỉ thúy của Lăng Chấn Vũ đưa cho cô hôm qua, càng hiện ra phong thái tao nhã mà nhu mị mê người.
Làn da trắng như bông tuyết của cô dưới bộ phỉ thúy, càng tản ra tinh quang lấp lánh.
Cô chỉ trang điểm nhẹ thôi, bờ môi mềm mại tô son màu rất nhạt, nhưng lại cho người ta cảm thấy thật thanh thoát tự nhiên lại kiều diễm.
Cho dù là vậy, trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên xen chút lo lắng!
Một là bởi vì cô vẫn chưa trang điểm long trọng gì như thế bao giờ, vẫn không thể hoàn toàn thích ứng, nhìn đôi giày cao gót dưới chân liền khiến cô đau khổ không thôi!
Hai là cô sợ không thể ung dung thoải mái mà đối mặt với người nhà của Lăng Chấn Vũ! Dù sao cô cũng chưa từng tham gia qua yến hội nào cả. Đang lúc cô hoang mang nhíu mày lo sợ tiếng mở cửa bỗng vang lên, thức tỉnh vẻ mặt nghiêm trọng của cô.
“Xem ra em đã chuẩn bị tốt rồi!” Anh mỉm cười nói. “Đứng