
Tác giả: Tâm Lam
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134789
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/789 lượt.
dậy cho tôi nhìn thử xem đi.”
Hướng Hải Lam ngoan ngoãn mà đứng dậy nhưng lại cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt xem xét sắc bén kia của anh.
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi!” Anh mệnh lệnh nói. “Em đã học qua cách khắc phục sự thẹn thùng của mình rồi, không cần lúc nào cũng cúi thấp đầu như thế!”
Lời nói nghiêm nghị của anh khiến cô có chút sợ hãi, nước mắt không tự chủ được mà chảy vòng quanh hốc mắt. Cô cũng không thích chính mình như vậy a! Nhưng cũng phải cho cô chút thời gian để thay đổi chứ! Trừ bỏ áp bức cô, chẳng lẽ không thể sử dụng phương pháp khác để nói chuyện sao?
Nhìn thấy cô rõ ràng là đáng thương, bộ dáng ủy khuất cố nén nước mắt, Lăng Chấn Vũ nhất thời cảm thấy bản thân thật sự quá mức hà khắc, dù sao với hoàn cảnh hạn chế ở gia đình như vậy, cô có thể có được biểu hiện như vậy là không dễ dàng gì.
Anh đau lòng đem cô kéo vào trong lòng ngực. “Đừng khóc, là tôi không đúng, tôi không nên lớn tiếng như vậy.” Anh vỗ nhẹ tấm lưng của cô ôn nhu an ủi nói. “Đây là lần đầu anh đối với phụ nữ an ủi dỗ dành a!
Thái độ ôn nhu ngoài ý muốn này làm cho Hướng Hải Lam ngưng khóc, hơn nữa có chút mê loạn mà chìm đắm trong vòng ôm ấm áp của anh.
Qua một lúc lâu, anh nhẹ nhàng buông cô ra. “Quay một vòng cho tôi nhìn thử xem đi.”
Hướng Hải Lam mỉm cười khẽ gật gật đầu, ánh mắt lấp lánh mang theo một tia mê hoặc của cô làm cho Lăng Chấn Vũ có chút ngẩn người.
Cô quả thật cực kỳ xinh đẹp! Vẻ đẹp của cô thanh linh thoát tục, hoàn toàn khác với nữ nhân dong chi tục phấn ngày thường anh thấy.
Anh nên cảm thấy may mắn vì lúc trước bộ dáng của cô là vừa ngốc vừa quê mới phải, như thế anh mới có thể có được bảo bối là cô chứ.
“Tốt lắm, xem ra khóa học của Trân Ny rất có ích đối với em.” Anh nhẹ nhàng tán thưởng, thân hình cao lớn từ từ đến gần thân thể của cô.
Anh đưa tay ra khẽ vuốt qua bộ dây chuyền phỉ thúy trên cổ Hướng Hải Lam. “Tôi biết nó nhất định rất thích hợp với em!” Tiếng nói trầm thấp của anh nồng đậm dục vọng.
Trong phút chốc, Hướng Hải Lam giống như bị hãm sâu vào ma trận anh bày ra! Cô mở to đôi mắt gợn sóng, mê màng như mặt nước mùa thu mà nhìn Lăng Chấn Vũ, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác mà hé mở, giống như không tiếng động mà dẫn dụ anh hấp thụ sự ngọt ngào thơm ngát của cô.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn là miễn cưỡng áp chế dục vọng bừng bừng của mình, bữa cơm hôm nay đối với anh có ảnh hưởng rất lớn. Nếu có thể làm cho cha anh chấp nhận cô, cũng làm cho hôn lễ như đã định mà tiến hành, như vậy anh có thể đạt được mục tiêu nhiều năm qua của mình– ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Lăng thị rồi!
“Đi thôi! Cha tôi là một người không thích chờ đợi.” Anh điềm đạm mà nói, thanh âm vẫn mang theo dục vọng nồng đậm.
Nói xong, anh nắm lấy vòng eo nhỏ của cô hướng ngoài cửa đi ra.
Hành động thân mật này của anh khiến Hướng Hải Lam cảm thấy xấu hổ và không được tự nhiên, cô hơi động đậy thân mình, lại đổi được sự kiềm chặt hơn của Lăng Chấn Vũ.
“Em nên học cách làm quen sự tiếp xúc của tôi,chúng ta sắp kết hôn, giữa vợ chồng sẽ còn thân mật hơn lúc này nhiều!” Lăng Chấn Vũ nhếch miệng cười nói, vẻ mặt tà mị mờ ám.
Hướng Hải Lam nghe vậy, hai gò má bỗng dưng đỏ bừng, cũng không dám lộn xộn nữa. Lời nói của Lăng Chấn Vũ khiến cô ý thức được– về sau gả cho anh rồi, tất cả sẽ hoàn toàn không giống như trước được, cô không thể trở lại con người trong quá khứ của mình nữa……
******
Xe ngừng lại trước cửa một biệt thự tại núi Dương Minh.
Mở cánh cổng sắt kia ra là một biệt thự có mái ngói màu hồng, hai bên là đám cỏ xanh um trồng đủ các loại hoa, trong khuôn viên còn thiết kế núi giả, khe nước giả theo phong cách Nhật Bản.
Hướng Hải Lam trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào phong cảnh trước mặt. So với Hướng gia, Lăng gia không thể nghi ngờ càng giàu có, càng hào hoa hơn…… nhưng cũng càng khiến người khác sợ hãi gấp bội.
Giống như biết được hết toàn bộ ý nghĩ của cô, Lăng Chấn Vũ đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hướng Hải Lam, truyền cho cô sức mạnh và sự ấm áp không dứt.
“Thả lỏng đi! Có tôi ở đây, không có gì phải sợ, em chỉ cần làm chính mình là được.”
Sau khi hai người xuống xe, một chàng trai ăn mặc như tài xế đã đứng đó, chờ đem xe vào gara để cất.
Lăng Chấn Vũ nắm lấy tay của Hướng Hải Lam, chậm rãi đi vào cửa lớn, hướng biệt thự có phong cách kiến trúc xa hoa kia đi đến.
Phòng khách Lăng gia bố trí vừa tao nhã lại vừa có phong cách hoàng gia, những đồ vật dùng để bày biện đều là hàng cao cấp, hoàn toàn biểu hiện ra rằng chủ nhân của nó là người rất biết thưởng thức.
Nhưng mà, Hướng Hải Lam lại không còn lòng dạ nào mà xem xét nữa! Giờ phút này tim cô kịch liệt mà nhảy lên.
Bởi vì, cô phải đối mặt với bảy cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Xem ra, toàn bộ người của Lăng gia đều đến đông đủ.
Qua sự giới thiệu của Lăng Chấn Vũ, cô mới biết được người ngồi ở vị trí chủ tọa có ánh mắt sắc bén kia là cha của anh–Lăng Trường Thanh, mặt khác còn có hai vị phu nhân trung tuổi, một người có gương mặt lạnh lùng là v