
Tác giả: Tâm Lam
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134793
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/793 lượt.
i đến đến bên cạnh anh không có gì hảo cảm, càng đừng nói là vẻ mặt tươi cười, ngay cả Hướng Lệ Vi ông cũng chỉ là nghiêm túc khẽ gật đầu ý bảo được, không giống đối với Hướng Hải Lam ôn nhu hiền từ như vậy.
Rời khỏi Lăng gia trở lại chung cư, Lăng Chấn Vũ ngắn gọn căn dặn cô. “Hai tuần này vẫn đi học ở chỗ Trân Ny, biết không?”
Hướng Hải Lam yên lặng gật gật đầu, không rõ anh vì sao lại có bộ dáng mất hứng như thế này.
“Em……em nghĩ anh không cần kêu tài xế tới đón đâu, mình em cũng có thể đón xe buýt đi về được mà, tương đối tiện lợi.” Cũng tương đối tự do, cô dưới đáy lòng nói thêm một câu.
“Tùy em!” Anh có chút không kiên nhẫn mà nói. Nói xong, anh nhanh chóng nhấn ga giống như tên lửa mà phóng đi, để lại Hướng Hải Lam vẻ mặt lưu luyến mà nhìn chiếc xe khuất bóng xa dần. Ở đáy lòng cô, Lăng Chấn Vũ trước sau luôn không thể nắm bắt được như thế……
Theo dòng thời gian, ngày cử hành hôn lễ càng lúc càng gần, Hướng Hải Lam đáy lòng sợ hãi và bất an cũng vì thế mà càng lúc càng tăng!
Ba ngày nữa là ngày kết hôn, nhưng đúng mười ngày qua cô không thấy Lăng Chấn Vũ, giống như là chỉ cần thông qua sự sát hạch của cha anh rồi thì cô đối với anh không còn ý nghĩa gì cả, cho nên anh cũng không cần để ý đến cô nữa.
Đây chính là cuộc hôn nhân hoang đường nhất, mà cô cũng có thể là cô dâu bi ai nhất trong lịch sử a!
Bọn họ cũng không chụp hình kết hôn, điều này làm lòng cô rất buồn. Mỗi người con gái đều hy vọng chính mình mặc vào chiếc áo cưới xinh đẹp,vui vẻ mà chụp hình để lưu lại kỉ niệm đẹp này.
Nhưng mà, Lăng Chấn Vũ ngay cả làm bộ làm dáng cho cô vui cũng không chịu.
Ngay cả khi cô đi thử áo cưới, anh cũng không có đến, chỉ có Trân Ny nhiệt tình giúp đỡ cô hết thảy. Chỉ trong vòng một tháng, Hướng Hải Lam lại cảm giác được chính mình dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều……cũng già đi rất nhiều.
(Momo: Ai, tâm trạng trước khi kết hôn của người thiếu nữ ah~~Xao xuyến, bồi hồi, cảm thấy mềnh đã tiến thêm một bước, từ một cô gái trở thành phụ nữ có chồng. Em mà là chị là em khóc ùi đó >_<)
Một người luôn luôn vui vẻ chấp nhận số mệnh như cô cũng hiểu được cảm giác bi ai buồn bã như vậy. Cảm giác Lăng Chấn Vũ đem đến cho cô còn đau hơn thái độ lạnh nhạt của cha cô lúc trước nữa.
Có lẽ là do chính mình không khiến người khác yêu thích đi! Cô chấp nhận số mệnh mà than thầm một hơi, cũng bắt buộc bản thân phải phấn chấn lên.
Nhìn qua một vòng phòng khách, trên bức tường đều là các tác phẩm của cô, cô cảm giác có chút vui vẻ, ít nhất mình còn có hội họa. Chỉ có đắm chìm trong hội họa, cô mới có thể thả lỏng bản thân, cảm thấy nhẹ nhõm thư thái, giống như có thể bay lên không trung vậy, hồn nhiên vô tư quên hết mọi việc phiền não này.
Trừ bỏ đúng giờ đến chỗ Trân Ny học tập, cô luôn luôn ở tại chung cư, hoặc là đến mỹ thuật quán, trung tâm văn hóa, quảng trường – những nơi có triển lãm về mỹ thuật.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp nơi, quốc lập mỹ thuật quán tổ chức cử hành triển lãm một tháng một lần.
Đây chính là cơ hội ngàn năm hiếm có, tất cả các tác phẩm đều được xuất xứ từ nước ngoài. Nếu cô bỏ lỡ, nhất định là ôm hận cả đời a.
Hướng Hải Lam quyết định trước sẽ đến mỹ thuật quán thưởng thức triển lãm rồi buổi chiều mới đến học tại chỗ Trân Ny. Sự thật thì, những lễ nghi cần học cô cũng học sắp xong rồi, không đến cũng không sao cả!
Chủ ý vừa định, cô thay áo T-shirt cùng chiếc quần jean, đi một đôi giày màu trắng, đeo balo liền rời khỏi chung cư.
Hướng Hải Lam hồn nhiên quên đi bản thân mà bị chìm đắm trong các bức họa, thời gian trôi qua rất nhanh cũng không có cách nào dời đi sự si mê chuyên chú của cô.
Những tác phẩm này đều là các bức tranh với nét vẽ dứt khoát, tràn đầy sức sống giống như tia sáng của ánh mặt trời, khiến người khác tán thưởng không thôi! Với lòng nhiệt tình và đam mê mãnh liệt, Hướng Hải Lam một lúc mua rất nhiều bức vẽ– có bút pháp chữ Phạn, tài liệu ghi chép và cả tập tem nữa.
Lăng Chấn Vũ đưa phí sinh hoạt vốn dĩ chỉ đủ dùng, nhưng gần đây cô mua thêm rất nhiều dụng cụ vẽ, màu vẽ, hơn nữa cộng thêm một đống đồ hôm nay mới mua chỉ sợ còn dư lại không nhiều.
Cô tính nhẩm một chút, hai ngày tới có lẽ cô phải ăn tiêu tiết kiệm đi thôi, ai kêu cô tiêu tốn khá nhiều vào nhã hứng hội họa này chứ.
Cô đi dạo quanh một hồi đã qua mấy tiếng đồng hồ, lúc Hướng Hải Lam vẻ mặt tươi cười đem chiến lợi phẩm của mình ra khỏi mỹ thuật quán, cô mới phát hiện mình còn chưa ăn cơm trưa, bao tử của cô đang kháng nghị mà reo lên ầm ĩ.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, Lăng Chấn Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, cảm giác lo lắng sợ hãi nhất thời lắng xuống. Buổi chiều hôm nay, đang lúc anh họp hội đồng, Trân Ny gọi điện đến nói có chuyện gấp tìm anh.
Thì ra là người luôn luôn đi học đúng giờ như Hướng Hải Lam hôm nay lại nghỉ, hơn nữa cũng không báo cho cô biết, điều này làm cho Trân Ny cảm thấy có chút lo lắng, cô luôn cảm thấy Hướng Hải Lam là