
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134724
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/724 lượt.
ngạc giận dữ nói.
“Chị tư, hiện tại em rốt cuộc biết tại sao chị cả, chị hai, chị ba lúc trước lại kết hôn sớm như vậy, các chị ấy đại khái sớm biết rằng sẽ có loại sự tình này phát sinh.” Hà Xảo Ngọc biểu tình bất đắc dĩ ở dài nói:
“Em biết chị nhất định sẽ không nghe lời ông nội an bài, nhưng chị năm ật đáng ương, bởi vì từ trước cho đến nay em ấy không dám làm trái lời ông nội hay ba ba, bọn họ muốn em ấy gả đi, em ấy nhất định sẽ nghe lời. gả đi.”
Cô đã muốn tức giận đến nói không ra lời.
Rốt cuộc gia đình này là như ế nào, mà bọn họ muốn là những cái dạng trưởng bối gì? Bây giờ đã là ế kỷ hai mươi mốt, thời đại quyền tự do của con người được nâng cao, còn có loại sự tình muốn bán con gái để cầu hư vinh, bọn họ tất cả đều điên rồi!
“Chị nhất định sẽ không cho Xảo Lệ hoặc em phải gả cho một người mà em không yêu.” Cô lấy kiên định cam đoan.
“Chị tư?”
“Hai người các em đề đã qua tuổi mười tám, đã có quyền được tự chủ. Nếu nói, ở lại trong nhà này cũng chỉ vì học phí cùng phí sinh hoạt, lúc trước có ể là gánh nặng của chị, nhưng về sau chị sẽ nuôi được các em.”
“Chị tư…” Hà Xảo Ngọc nháy mắt cảm động, hốc mắt đỏ, anh âm cũng nghẹn ngào lên.
“Đi, chị cùng em về nhà u ập hành lý. Đồ đạc đâu? Ở nhà sao?”
“Ông nội sẽ không cho bọn em đi theo chị đâu, chị tư.” Cô lắc đầu như gà mổ óc.
“Chân là ở trên người các em, chỉ cần muốn đi ì đi được.’
“Chị nghĩ đi, nhưng món nợ của anh trai thì phải làm sao bây giờ? Chủ nợ tới cửa đòi nợ, ba ba, mẹ, ông nội, bà nội, bọn họ phải làm sao bây giờ?”
“Hà Hoài Phú vô pháp vô iên là do bọn họ cưng chiều mà ành hư, hiện tại bọn họ chính là tự gánh lấy hậu quả mà ôi.” Hà Xảo Tình lạnh lùng vô tình nói.
“Chị Tư….”
“Cái gì cũng đừng nói nữa, về nhà trước rồi nói sau.”
Cô đã quên mất gọi điện oại báo cho Niếp Huân biết cô đã ngồi mấy điểm xe lửa đến Đài Bắc, Hà Xảo Tình ắng đến khi bước xuống xe lửa ì trăng đã lên cao mất rồi, ế nên mới nghĩ tới chuyện này.
Còn muốn gọi điên cho anh sao?
Quên đi, vẫn là chính mình đón taxi có vẻ nhanh hơn, nhưng như ế là trở về đối diện với gia đình lạnh giá kia sớm hơn một chút.
ân ủ không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào hai má, cô nở nụ cười châm biếm trên đôi môi cánh hoa.
Đây là địa vị của cô trong nhà chẳng là cái gì cả, đối với một đứa con gái một năm không ấy mắt, cháu gái, bọn họ chưa nói ương nhớ, không một câu hỏi han ân cần, số lần gặp mặt còn không tính trên đầu ngón tay.
ương tâm sao?
Cảm ấy bi ương sao?
Tuyệt không. Tâm đều đã chết ì làm sao có ể cảm nhận được ương tâm hay bi ương? Cô chính là chỉ cảm ấy đồng tình cũng bất đắc dĩ cho hai đứa em gái cùng cha khác mẹ kia ôi.
Bởi vì mẹ không còn ở trong nhà, bởi vì trước khi học võ uật, những chuyện ị phi do tên hỗn đản kia gây ra, dù sao cũng chính là anh trai gây ra. Cho nên cô có vẻ lãnh khốc vô tình hơn.
Chậm rãi đi ra nhà ga Đài Bắc, di động trong túi da đột nhiên vang lên.
Cô dừng lại cước bộ, lấy điên oại di động từ trong túi da ra, kinh ngạc khi ấy số điện oại là của Niếp Huân. Không phải anh đã sớm tới nơi này chờ cô đi? Bằng không như ế nào cô vừa mới xuống xe, điện oại của anh cũng vừa gọi đến?
Hà Xảo Tình quay đầu nhìn xung quanh, đồng thời tiếp nhận điện oại.
“Uy?”
“Lão bà, hiện tại em đang ở đâu? Lên xe sao? Mấy giờ đến Đài Bắc?”
Mới đi được vài giờ ôi, vì sao cô lại cảm ấy rất nhớ tiếng nói của anh?
“Em vừa đến Đài Bắc.” giọng nói của cô khàn lkhanf.
“Cái gì? Em đã đến Đài Bắc? như ế nào lại không gọi điện cho anh? Em chờ anh một chút, mười lăm phút anh nhất định tới nơi.”
“Anh không cần đi nhanh đâu, từ từ mà đến, em sẽ chờ anh.” Cô vội vàng nói.
“Được. Chờ anh.”
“Ân.” Cô đồng ý với anh, lập tức tìm chỗ ngồi xuống chờ.
Đám người trước mặt đến quay lại đi, có khá đông học sinh, cũng có nhiều đôi tình nhân người yêu, những người vừa đi làm về, bất quá người khiến cô chú ý nhất chính là một gia đình ấm cúng, mặc kệ là cha và con gái, mẹ con hoặc bà cháu, người một nhà.
Nhìn bộ dạng bọn họ hòa uận vui vẻ, cha con yêu ương âu yếm lẫn nhau, hỏi han ân cần, miệng nói cười, biểu đạt chân tình ắm iết, lòng cô tràn ngập sự hâm mộ, lại tràn ngập cô đơn.
Ở trong trí nhớ của cô, cô có từng có được quá một ngày, không, là có một khắc nào như vậy sao?
Đáp án là không có.
Cô không biết vì sao lại như vậy, mối quan hệ giữa con cái và cha mẹ trong gia đình không phải là bình ường và phổ biến nhất trên ế giới, không cần phải chìa tay ra liền chạm vào sự ấm áp sao? Vì sao cô đều đã muốn đem hết sức lực, nhưng mà tại sao lại vẫn không ể chạm đến nó?
Trái tim đập mạnh và loạn nhịp khi cô nhìn ấy cách cô một khoảng cách không xa có đôi cha và con gái, bé gái đại khái khoảng năm tuổi, đang duỗi tay ra ý muốn được cha mẹ ôm lấy, nhưng cô bé vừa duỗi tay ra, ba cô đã lập tức cười ngồi xổm xuống đem cô bế đứng lên.
Cô bé lộ ra nụ cười khoái trá, mẹ cô từ đằng sau đi tới nhìn ấy tình huống vừa rồi, liền đem đứa con gái cùng chồng mình huấn ị một chút, nhưng cô bé vẫn ngồi