
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134723
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/723 lượt.
ở cánh tay của ba ba như cũ, ba cô cũng không đem cô ả xuống dưới. hai người đều vẻ mặt cười vô tội, làm cho mẹ cô bé bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hai cha con bọn họ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nở nụ cười đi eo.
Xung quanh bọn họ bốn phía tỏa ra hào quang hạnh phúc đến chói mắt, làm cho cô không ể dời tầm mắt đi đâu. Cũng không biết chính mình đến tột cùng đã nhìn bọn họ trong bao lâu, cho đến khi di động trong tay đột nhiên vang lên, mới làm cô nhảy dựng lên.
Là Niếp Huân, anh đại khái anh đến ật nhanh. Hà Xảo Tình nhận điện oại.
“Uy?”
“Lão bà, em ở đâu?”
Cô nói cho anh biết vị trí, vừa mới nói xong liền ấy xe anh đã dừng ở trước tầm mắt cô, đánh tay lái, chậm rãi đi sang bên rồi dừng lại bên vệ đường.
Hà Xảo Tình lập tức u hồi di động, hướng chỗ anh dừng xe đi đến, đi được vài bước, không tự chủ được dừng lại cước bộ, lại một lần nữa quay đầu lại nhìn oáng qua một nhà ba người được hạnh phúc vây quanh kia. Cô hy vọng bọn họ vĩnh viễn đều có thể hạnh phúc vui vẻ như vậy.
“Em vừa mới nhìn cái gì vậy?” sau khi lên xe, Niếp Huân tò mò hỏi. Anh chú ý đến hành động vừa rồi của cô khi đi gần đến xe anh có hơi tạm dừng quay đầu một chút.
“Người một nhà.”
Câu trả lời của cô làm anh ngây ngốc mạc danh kỳ diệu sửng sốt một chút.
“Cái gì?”
“Có người một nhà ở nơi nào, ba ba, mẹ cùng một cô bé năm tuổi. Không biết bọn họ là đang chờ xe, ba người bọn họ ở chung một chỗ nói nói cười cười không ngừng, oạt nhìn ật hạnh phúc.”
Ngắn ngủi vài câu nói mang eo cảm xúc hâm mộ cùng mê hoặc, liền đã nói lên tâm trạng của cô hôm nay khi về Tân Trúc, Niếp Huân cái gì cũng không nói, cũng không có hỏi, ân ủ trực tiếp đem mặt của cô áp sát vào lòng, cúi đầu hôn môi của cô hỏi:
“Có đói bụng hay không? Muốn đi ăn khuya không?” anh săn sóc hỏi.
“Vâng.” Cô trả lời, lập tức lại nghĩ đến cái gì lại sửa lại lắc lắc đầu:
“Quên đi, không cần ăn cũng được.”
“Làm chi còn nói vâng, bây giờ lại nói không cần?” anh nhất ời khó hiểu.
Hà Xảo Tình do dự, không biết có nên nói ra lý do cô sửa lời nói hay không. Quên đi, dù sao vừa đến chỗ có ánh sáng anh cũng sẽ phát hiện ra, cô sao không ở phía trước nói cho anh biết?
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, ân ủ đem ánh sáng trong xe mở ra chiếu sáng cả khoang, sau đó đem hai má sưng đỏ bên kia quay cho anh xem.
“Bởi vì em không muốn cho người khác hiểu nhầm anh động tay động chân đánh phụ nữ.” cô lấy ngữ khí nhẹ nhàng hay nói giỡn nói.
ấy mặt cô bị ương, Niếp Huân nháy mắt trừu nhanh một cái, cả người bao phủ một cỗ tức giận muốn nổ tung.
“Là ai đánh?” anh lấy tiếng nói áp lực phẫn nộ lạnh giọng nói.
Cùng với ánh mắt nổi giận nhìn nhau nửa ngày, cô rốt cuộc ở dài đầu hàng.
“Ông nội của em.”
“Ông vì sao đánh em?”
“Bởi vì em chồng đối ông.”
“Chống đối ông cái gì?”
“Ông an bài hôn sự cho em.”
Trong nháy mắt anh trầm mặc cúi đầu, nhưng trên mặt tức giận lại càng tăng êm, đôi môi nhếch, cằm ẩn ẩn co rúm.
“Chừng nào em biết ông ay em an bài hôn sự?” vì sao không nói cho anh biết? anh buộc ặt tâm hỏi, nhưng không đem câu nói cuối cùng nói ra miệng.
“Hôm nay sau khi trở về mới biết được, ngay cả việc bọn họ có hỏi em hiện tại có bạn trai không cũng không hề hỏi, liền ra lệnh cho em, nói cho em biết hôn lễ đã an bài nửa áng sau diễn ra.”
Câu nói đầu tiên của cô làm cho Niếp Huân ở dài nhẹ nhõm một hơi, câu cuối cùng lại làm cho anh ngừng lại hơi ở, kinh hoàng đề cao tâm.
Hôn lễ?
Trong xe thực im lặng, cảnh sát giao thông đột nhiên đi đến cửa xe muốn kiểm tra giấy tờ xe của họ, hai người liền không nói chuyện gì nữa.
Niếp Huân không tin nửa tháng sau có một hôn lễ chờ cô đến làm cô dâu, còn Hà Xảo Tình lại không nghĩ nửa tháng sau hai đứa em gái mình phải thay cô đi gả cho người khác, hai người đều tâm loạn như ma, không có tâm tình tán gẫu.
Xe trầm mặc vững vàng chở hai người đi tới, đưa bọn họ trở về nhà.
Về đến nhà hai người vẫn như cũ không nói lời nào, Niếp Huân cởi áo khoác, xắn tay áo lên, trực tiếp đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Hà Xảo Tình kinh ngạc sửng sốt một chút, thế này mới đột nhiên nhớ tới trên xe anh đã từng hỏi qua cô có đói bụng không, có muốn ăn khuya gì không, mà bây giờ cô mới bắt đầu trả lời là đúng. Không nghĩ tới anh không hề quên chuyện này.
“Anh cũng yêu em, lão bà.” Anh tình cảm nồng nàn đáp lại, sau đó đột nhiên xoay người nói:
“Tâm trạng chắc đã tốt hơn rồi, chúng ta ăn trước rồi hãy nói sau, tránh để bụng đói!”
Hà Xảo Tình ngây người một chút, nhân cơ hội anh xoay người đi chuẩn bị bàn ăn, nhanh chóng đem đôi mắt tràn ngập nước lau đi.
Bóng dáng anh, vì cô mà trong phòng bếp vội vội vàng vàng nấu ăn, cảnh tượng này có khả năng đây là lần cuối cùng cô được nhìn thấy sao?
Cô rời khỏi anh.
May mắn cô chưa bao giờ nói cho anh biết địa chỉ của ông nội.
May mắn cô đã thôi việc, anh có tìm được công ty cũng không tìm thấy cô.
May mắn chuyện này xảy ra trước khi bọn họ kết hôn.
May mắn bọn họ ng