
Tác giả: Phong Quang
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 134738
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/738 lượt.
thật khó chịu, loại cảm xúc bất an cùng bị bạc đãi này, giống như trong nháy mắt chuyển dời đến trên người anh, khiến cho anh cùng cô vừa đau vừa khổ.
"Hàn Ngữ, nơi Tinh Tinh đó, anh nên. . . .". Lập tức ở nơi này, anh lĩnh ngộ đến bây giờ mình nên bảo vệ nhất chính là Hàn Ngữ, mà không phải Xa Tinh Tinh, nên quyết định xin Lý Quang Minh đi hỗ trợ. Nhưng lời nói này chưa nói ra miệng, Hàn Ngữ nức nở nói không ra lời của đột nhiên yên tĩnh trở lại.
"Không nên nói Xa Tinh Tinh nữa". Này đã vượt qua điểm giới hạn của cô, cô cũng không cách nào băn khoăn đến cảm thụ cùng tâm tình của anh, đưa tay thẳng lướt qua thân thể của anh, đè xuống khóa trong đem cửa bên ghế lái phụ mở ra, sau đó xuống xe. "Anh đi đón cô ấy đi."
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng, theo bóng lưng đầu vai co rút của cô, giống như có thể thấy trước mặt cô vẫn còn đang khóc, mà anh, quả thật một câu cũng nói không nên lời, một động tác cũng làm không được.
Ngay cả lúc này, cô vẫn khống chế chính mình để dùng giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng tự thuật cô không muốn, nhưng anh không quý trọng sự ôn nhu của cô, cũng không quan tâm cảm thụ của cô.
Thật ra thì không chỉ có lần này? Đến tột cùng đã mấy lần, anh không cẩn thận thương tổn cô?
Hôm sau, rất hiếm khi thấy Hướng Kình không đi làm.
Có lẽ cũng do công ty không có chuyện gì quá bận rộn, hơn nữa, có lẽ anh ôm trong ngực những áy náy và có lỗi đối với vợ, không thể nào an tâm đi làm.
Sáng sớm, Hàn Ngữ không còn trên giường, trước đây, nếu anh ngủ thẳng tới giờ đi làm, cô sẽ quan tâm gọi anh rời giường, nhưng là hôm nay anh vừa ngủ quên, lăn lộn cả đêm khó ngủ chính là một đường ngủ thẳng đến hơn mười giờ sáng, rời giường vừa nhìn thấy đệm giường chỉnh tề một …cái giường khác, anh chỉ có dở khóc dở cười.
Sờ sờ đầu giường quần áo sạch —— đây là anh cân nhắc mức độ Hàn Ngữ tức giận —— may là, cô hoàn tự nguyện thu xếp giùm anh những thứ này, đại biểu không phải là giận đến trình độ bất trị. Nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo xong, anh đi đến phòng khách, cảnh tượng trước mắt làm anh ngây ngốc một chút.
Trong phòng khách, Hàn Ngữ cùng mẹ anh nằm cạnh nhau, mẹ Hướng luôn cao quý trang nhã lại mang cặp kính lão vạn năm khó gặp, cầm lấy que đan móc lên móc xuống, mà Hàn Ngữ thì thỉnh thoảng ôn nhu hướng dẫn, cảm giác hai người giống như mẹ con ruột.
Trong nháy mắt này, tim của anh cũng mềm nhũn, dường như không có biện pháp tin một màn này thật sẽ xuất hiện trong nhà mình, qua những ngăn cách cùng địch ý đối với mẹ mình, giống như ở một khắc này biến mất.
Nếu như anh từng bất mãn với mẹ ruộy, khiến anh làm một chút chuyện người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay trong tưởng tượng của anh không phải như vậy? Như vậy anh kéo dài bất mãn từng có, sợ rằng sẽ rơi vào một kết quả buồn cười, còn ý nghĩa gì nữa?
Anh ho nhẹ, để hai người phụ nữ trong phòng khách nghe được mình đến, không nghĩ đến Hàn Ngữ chính là mặt không thay đổi nhìn anh một cái, liền cúi đầu tiếp tục thảo luận chuyện đan, hoàn toàn xem anh thành người vô hình.
"Xin lỗi, Hàn Ngữ, ngày hôm qua anh không đúng." Anh rất ít hướng người khác nhận sai lầm, lúc này cũng cảm thấy mình thật có lỗi với cô. "Phương thức xử lý của anh có vấn đề, nên hôm qua anh gọi điện thoại nhờ Quang Minh giúp anh đón Tinh Tinh, cũng cùng giải thích cùng cô ấy, em không nên tức giận được không?"
Nghe nói như thế, một đêm hờn dỗi Hàn Ngữ không khỏi trì hoãn rất nhiều. Anh vẫn là để ý cô, nếu không theo cá tính đại nam nhân này, rất không khả năng để xuống tư thái đến mức này, không hiểu hướng cô nói xin lỗi, còn thả chim bồ câu Xa Tinh Tinh (**)
---
(**) thả chim bồ câu: đồng nghĩa buông tay – không quá quan tâm nữa
Cho nên cô có thể cho là địa vị của mình trong suy nghĩ của anh so với Xa Tinh Tinh nhiều hơn một chút hay không?
Hướng Kình nhìn cô vẫn trầm mặc không nói, không biết cô nghĩ cái gì, liền cầu xin tha thứ tha thiết thêm một chút, đem chuyện ngu xuẩn đêm qua đỡ ra toàn bộ.
"Có lẽ em không tin, ngày hôm qua sau khi em xuống xe, anh vẫn lái xe theo phía sau em, cho đến khi em vào trạm xe điện ngầm, sau anh lại đến cổng ra của trạm xe điện ngầm gần nhà đợi..., gặp em lên một chiếc tắc xi, đến khi em bình an về đến nhà, anh mới an tâm." Anh chuyên chú ngó chừng cô, thành khẩn giống như đang tỏ tình. "So với Xa Tinh Tinh, anh càng không yên lòng em, em hiểu không?"
Cô theo dõi anh ngoài ý muốn, giống như không thể tin được lời của anh nói. "Anh nói, anh vẫn đi theo em? Nhưng tại sao anh không về nhà ngay?"
"Bởi vì anh ở trong xe thật lâu suy nghĩ những lời nói của em, mới có thể tạo thành tình huống như hôm qua —— hơn nữa anh rất sơ ý, mới có thể không biết làm sao chăm sóc em, anh bảo đảm sau này sẽ không tái phạm, đừng nữa giận anh nữa được không?"
Gặp cũng cúi đầu trước rồi, cá tính Hàn Ngữ luôn luôn ôn hòa cũng sẽ không làm khó anh quá nhiều, rốt cục thở phào nhẹ nhõm. "Anh bảo đảm có lần tới trước tiên nghĩ cảm thụ của em?"
"Anh bảo đảm." Anh chỉ kém không giơ hai