
Tác giả: Phong Thanh Dương
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341259
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1259 lượt.
Cô gái này, cũng tại anh, em mới trêu phải. Anh còn không mau an ủi em nữa.”
“….. Anh là cái đồ phản bội.” Lâm Duệ bực tức ném túi đồ về phía sau xe, nhìn mặt người đang lái xe vẫn âm trì không chút thay đổi. “Cũng đã 3 năm rồi vẫn còn nhớ Tiểu Liêu sao? Cô ấy muốn quay về, thì sớm đã quay về. Nếu thật sự sợ anh phá bỏ đứa nhỏ, giờ cũng đã sinh rồi còn gì. Cô ấy không quay lại, 8 phần là do … chính là như câu em đã nói …. A, Bách Sanh?”
Lâm Duệ thấy Bách Sanh đạp thắng cái “Ét”, để xe ngừng đúng vạch, vội vàng lao xuống, Lâm Duệ mở cửa xe quát gọi theo hắn “Anh làm cái gì?”
Tiểu Liêu ôm Trà Xanh đi vào nhà Giản Tiếu. Chỉ vừa mới nhấn chuông thì Giản Tiếu đã bất thình lình mở cửa ra. Giản Tiếu vẻ mặt đau khổ, tay nắm 1 chân búp bê “Bà lớn của tôi, cậu đã quay lại, mau mang Quả Cam nhà cậu đi mau, mình hết cách với nó rồi.”
“….” Tiểu Liêu không nói gì, lúc đi là đã nói là cô giữ không nổi mà, vậy mà cứ khăng khăng ôm Quả Cam không buông, vân vê khuôn mặt tròn tròn đầy thịt của bé.
Quả Cam đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt tròn thịt lắm lem nước mắt nước mũi. Nhìn thấy mẹ ôm anh quay về, không nói gì mà cứ thút tha thút thít khóc.
Giản Tiếu trừng mắt nhìn bé “Tiểu tử thối, thấy má mi cái làm bộ ngồi ngoan sao, hào khí lúc nãy chạy đâu rồi.”
Đôi mắt Quả Cam ngập nước như sắp trực trào tuôn ra, Giản Tiếu nhìn bé bày ra bộ dạng sắp khóc, vội nhấc tay đầu hàng “Bà lớn của tôi, đừng khóc mà. Kẻo hàng xóm lại than phiền, trách cứ.”
Tiểu Liêu cười cười ôm Trà Xanh đặt xuống bên cạnh Quả Cam, ôm Quả Cam giúp bé lau nước mắt : “Quả Cam, lại không ngoan, mẹ sẽ giận.”
Quả Cam bĩu môi, chìa bàn tay béo ú ra nắm tay Tiểu Liêu “Dì đó kỳ lắm, hôn con quài, hôn mặt con dính nước miếng tùm lum.”
“…..” Giản Tiếu hết biết nói, Quả Cam tuyệt đối chính là bản sao của Tiểu Liêu, cô không biết sau này làm sao sống chung với vị tổ tông này. Gì mà cứ y như tiểu sắc nữ Tiểu Liêu chuyển thế.
Trà Xanh đảo mắt qua bên cạnh, chơi chung với chú mèo màu cà phê, Giản Tiếu vân vê vuốt ve bé, ngồi xuống bên cạnh “Vẫn là Trà Xanh ngoan nhất, dì thích con.”
Trà Xanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy đảo mấy vòng, rồi lại tiếp tục cuối xuống chơi trò chơi.
Giản Tiếu nhìn thấy Trà Xanh lặng yên chơi trò chơi, trong lòng nhói lên, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tiểu Liêu “Tiểu Liêu, 3 năm nay sống thế nào? 2 đứa nhỏ, làm sao chăm sóc nổi.”
“Người làm của ba chăm sóc phụ, chứ mình mình lo không nổi.”
…..
Giản Tiếu nhìn thời gian trước mắt, yên lặng cắn hạt dưa “Khụ, Tiểu Liêu …. Vậy cậu thật sự không tính tìm … Dịch ….” Thăm dò ánh mắt Tiểu Liêu, cô lập tức thay đổi cách nói “Cậu không muốn trở về gặp chú Dịch, dì Mạch hả, chắc họ cũng rất nhớ cậu.”
Tiểu Liêu ôm Quả Cam, tay thì cầm cái Robic xoay qua xoay lại, cả nửa ngày cũng chẳng biết đang làm gì, đành trả lại cho Quả Cam, bé bĩu môi ngẩng mặt nhìn má mi ngốc nghếch của mình, giận mà không dám nói gì “Tạm thời chưa nghĩ sẽ trở về, 1 chút sẽ về chỗ ba mình.”
Giản Tiếu biết từ 3 năm trước thì quan hệ của Tiểu Liêu và Vinh Hưởng đã có thay đổi rất lớn, thân mật hơn trước rất nhiều. Có thể nhận lại cha mẹ ruột, cô cũng cảm thấy vui thay Tiểu Liêu. Nhưng mà …. Giản Tiếu lại ho khan 1 tiếng “Vậy …. Còn Thiên Bắc, mấy năm nay anh ấy tốn bao công sức tìm cậu đó, hỏi mình mình đều nói là không biết.” Phải dùng tâm tình thế nào để gặp mặt Bách Sanh, Tiểu Liêu thở sâu cười nói “Sau này nói tiếp, mình phải đi rồi.” Nó lấy di động ra chuẩn bị gọi Vinh Hưởng cho xe tới, Giản Tiếu bỗng nhiên đoạt lấy điện thoại trong tay nó.
Tiểu Liêu ngạc nhiên nhìn cô “Giản Tiếu!”
Giản Tiếu nuốt ngụm nước bọt, nói thẳng với nó “Khi cậu mới bế Trà Xanh đi, trùng hợp Thiên Bắc lại gọi điện tới. Mình đã nói với anh ấy cậu đang ở đây ….”
Sắc mặt Tiểu Liêu đột ngột xanh lét, tay bế Trà Xanh, tay nắm Quả Cảm vội vàng muốn đi. Nhưng bé cưng lại đi rất chậm nên nó lại bị Giản Tiếu chặn đầu lại, ôm Quả Cam đang lon ton dưới đất “Tiểu Liêu, cậu muốn chạy trốn đến khi nào. Cậu không muốn ở cùng Bách Sanh, nhưng lại khiến Thiên Bắc lo lắng. Mình đã nói rồi, chỉ có Thiên Bắc ôn nhu mới thích hợp với cậu. Bách Sanh rất ngang ngược, bá đạo. Ở với anh ta cậu luôn phải khuất phục, sau đó chịu tổn thương lại chọn cách trốn tránh. Cậu không muốn có quan hệ với anh ấy, vậy tụi nhỏ thì sao? Tụi nó cũng cần có ba thương mà.”
Tiểu Liêu cắn chặt môi, nhìn Giản Tiếu đang tức giận mắng nó, 1 hồi mới từ từ mở miệng “Giản Tiếu, thích Thiên Bắc, liền nói giúp anh ấy.”
Giản Tiếu ngẩn ra, ánh mắt né tránh “Nói xàm, đó là chuyện trước kia rồi. Giờ mình và anh ấy chỉ là bạn. Trong lòng Thiên Bắc …. Chỉ có mình cậu.”
Tiểu Liêu thở ra “Cậu cũng biết, ngoại trừ Bách Sanh ….”
“Mình biết, nhưng nếu không từ bỏ được, vậy sao cứ tự giày vò.” Giản Tiếu thật không hiểu nổi nó, trở về cũng nửa tháng rồi, lý do gì vẫn không đi gặp Bách Sanh. Người bên cạnh bọn họ đều lo lắng vì bọn họ.
Tiểu Liêu cúi nhìn Trà Xanh đang ngủ mê mang trong ngực, rồi lại nhìn Quả Cam ở trong lòng Giản Tiếu, mới thấp