Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Tác giả: Phong Thanh Dương

Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341255

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1255 lượt.

với Bách Sanh. Khi Bách Sanh thấy nó, chắc sẽ tức giận đúng không?
Thừa lúc Bách Sanh không ở nhà phải nhanh chóng rời khỏi đây, Tiểu Liêu nhận lại Quả Cam, nó nói với Tưởng Mạch và Dịch Phong “Chú Dịch, dì Mạch, chắc con phải về. Hai cục cưng ngủ quen giường, về nhà vẫn tốt hơn.”
Dịch Phong khuyên nó “Ở lại đi con, giờ tối rồi, khó về nhà lắm, để chú dì gần gũi với hai bé thêm chút, ngày mai cả nhà cùng ăn bữa sáng. Đây cũng là nhà con mà đúng không?”
Tưởng Mạch cũng lên tiếng phụ họa “Đúng đó, Tiểu Liêu, ở lại đây đi, chuyện về nhà đâu cần vội, mấy năm nay dì kiếm mẹ con kiếm muốn điên luôn. Giờ không dễ gì có tin tức của bà ấy, đến lúc đó dì và con cùng đi gặp bà ấy. Nha?”
Tiểu Liêu vẫn lưỡng lự, ở lại đây, chẳng phải sẽ chạm mặt Bách Sanh sao? Thấy nó vẫn đang lăn tăn nghĩ, Thiên Bắc vẻ như vô tình nói “Bách Sanh thường hay tăng ca buổi tối nên ở lại văn phòng rồi, chưa chắc về đâu.”
Tiểu Liêu sững người, tâm sự bị mọi người nhìn chòng chọc vạch trần hết rồi, hơi khó nén được giận “Liên quan gì đến anh ấy.”
“…” Tưởng Mạch, Dịch Phong, Thiên Bắc đều cùng nhau dùng ánh mắt “Con bé này lại làm bộ làm tịch rồi” khinh thường nhìn nó.
Cuối cùng Tiểu Liêu cũng thỏa hiệp, nhìn hai đứa trẻ nằm ngang nằm dọc ngủ cạnh mình, nó không biết hình dung tâm tình của mình lúc này ra sao. Cảm giác như vậy rất kỳ diệu, nó rất nhớ hắn, nhớ đến mức đầu óc đau từng cơn. Nhưng lại sợ nhìn thấy hắn, sợ hắn nổi giận, sợ hắn không chấp nhận Trà Xanh.
Càng để ý hắn thì càng sợ hãi. Nằm trên giường, nghĩ mọi thứ liên quan đến Bách Sanh, trong lòng Tiểu Liêu không nén nổi cảm giác cảnh còn người mất.
Khi nó kiểm tra thai kỳ vào tháng thứ tư thì mới được bác sĩ cho biết có khả năng sẽ có 1 một đứa bé mắc hội chứng “đứa trẻ ngày thứ Bảy”. Quả thật đêm đó Bách Sanh uống rượu rất nhiều, uống đến mức thất thố như thế. Giờ nhớ lại, hắn luôn phản đối sợ đứa bé sẽ mắc hội chứng này. Nhưng Tiểu Liêu không chấp nhận chỉ vì chuyện “có khả năng” mà đi từ bỏ đứa con của bọn họ. Nó không lý trí quyết đoán được như Bách Sanh, giờ nhìn Trà Xanh như vậy, nó cũng không hề hối hận. Trà Xanh không biết nói, nhưng bé rất thông minh, kiểm tra trí lực còn cao hơn mấy đứa trẻ khác rất nhiều.
(“đứa trẻ ngày thứ Bảy” nói nôm na là đàn ông thứ Bảy làm việc xong thì đi uống rượu bù khú với bạn bè, sau đó về nhà vận động trên giường với phụ nữ rồi sản xuất đứa trẻ, tại vì uống rượu nhiều quá nên đứa trẻ sẽ bị mắc bệnh nào đó. Theo thống kê, phần lớn là những đứa trẻ chậm phát triển và bị khuyết tật.)
Giờ đây nó không trách cũng chẳng hận Bách Sanh, chỉ là không biết nên tiếp tục ra sao, tự dưng bỏ đi ba năm trời, không biết Bách Sanh sẽ biến thành thế nào. Theo tính cách của hắn, khi mà gặp lại nó, chắc hắn sẽ nổi giận đùng đùng, rồi sau đó lại không thèm quan tâm đến nó?
Nghĩ ngợi một hồi thì thiếp đi, trước lúc ngủ Tiểu Liêu vẫn nhắc nhở mình, trời sáng phải lập tức đi, trời sáng phải lập tức đi. Cho dù Bách Sanh có về nhà, cũng không về sớm như vậy.
*
Bách Sanh bị tiếng ríu ra ríu rít dưới lầu đánh thức, hơn ba giờ sáng mới được về, tắm táp xong lúc ngủ cũng đã bốn giờ sáng. Hé mắt lấy đồng hồ đeo tay bên cạnh gối nhìn một cái, mới hơn bảy giờ, hắn kéo chăn qua trùm đầu ngủ tiếp, qua một lát bất thình lình xốc chăn lên. Hình như… có tiếng trẻ con cười? Là hắn bị ù tai hay sao? Dịch gia làm gì mà có con nít.
Nhắm mắt lại lần nữa vùi đầu vào trong gối, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Tiếng vù vù vẫn vang lên bên tai, trong âm thanh huyên náo dưới lầu dường như có thêm giọng nói quen thuộc mà ngay cả trong mơ hắn cũng nhớ rất rõ ràng. Tim hắn liên tục đập thình thịch, đó là tiếng của Dịch Tiểu Liêu ? Nó… về rồi sao?
Bách Sanh lăn nhảy xuống giường, lệt xệt đôi dép lê lao xuống lầu. Còn chưa đến gần phòng ăn thì đã nghe tiếng trẻ con cười khanh khách, hắn hơi hoảng hốt, có phần mơ hồ không biết phải đang mơ hay không, từng bước đi cứ như mất đi cảm giác. Tiểu Liêu đưa lưng về phía hắn. Mặc dù chỉ là sau lưng, nhưng hắn chỉ cần liếc một cái là hắn có thể khẳng định đó là Dịch Tiểu Liêu. 3 năm nó cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn là bóng lưng gầy guộc mỏng manh.
Trong lòng hắn bắt đầu có chút thương xót, Tiểu Liêu đã trải qua ba năm nay như thế nào?
Ngồi đối diện nó là Tưởng Mạch, bà đang ôm bé gái, tóc bé được buộc rất cao, đang phồng má nhai thức ăn, Tưởng Mạch cười cưng chiều đến mức híp cả hai mắt.
Bên cạnh con bé còn có một bé trai, Bách Sanh không thấy được dáng vẻ của bé, chỉ thấy bé đang tập trung vùi đầu ăn thức ăn. Tiểu Liêu thường cúi đầu lau miệng cho bé.
Bách Sanh đần độn đưa tay tự nhéo cánh tay mình một cái, không phải là mơ, là thật! Tình cảnh thế này, hắn đã mơ rất nhiều lần, cuối cùng cũng thành hiện thực thật rồi!
Thiên Bắc thấy hắn trước, rồi len lén nhìn Tiểu Liêu, không biết Tiểu Liêu sẽ có phản ứng gì.
Tưởng Mạch cũng ngẩng đầu thấy người vẫn đứng ngơ ngác “Bách Sanh, đứng ngây ra đó làm gì thế? Còn chưa lại đây?” Thằng con này của bà thật đúng là không có tiền đồ, cũng đ


Polaroid