
Tác giả: H.Y
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134365
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/365 lượt.
Nếu thời gian là thứ cô cần để bình ổn lại tâm trạng, anh có thể cho cô. Trời gần về chiều tối, Kiều Vy ngỏ ý muốn đi về thì Duy chỉ nhìn cô nói:
- Kiều Vy, tuy Vũ và em đã chia tay. Thời gian tới nó cũng sẽ không ở đây, nhưng anh hi vọng nó không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả. Anh vẫn luôn sẵn sàng khi em gọi. Nếu có gì khó khăn, không cần ngại ngần, hãy gọi ngay cho anh, biết không?
- Anh cũng thật khéo lo, em cũng đâu phải trẻ mồ côi, còn đầy người lo lắng cho em nhé.
Nhưng trái ngược lại với sự đùa cợt của Kiều Vy, Duy lại có vẻ rất nghiêm túc:
- Nghe lời anh, nhớ chưa?
Nhìn ra vẻ nghiêm túc trong mắt anh, cô chỉ mỉm cười gật gật đầu rồi quay người đi ra cửa. Bên ngoài trời bỗng nổi cơn gió, lá bay xào xạc càng làm cho bóng dáng của người con gái nhỏ thêm lẻ loi. Ở trong quán cà phê, ánh mắt của người con trai vẫn mãi dõi theo cô gái đến khi thân ảnh nhỏ bé ấy biến mất nơi góc đường. Trong ánh mắt ấy, người ta nhìn thấy đó là sự quan tâm, lo lắng, trìu mến…
Cuộc Sống Không Vì Ai Mà Dừng Lại
Bốn năm là một khoảng thời gian không quá ngắn để quên một người nhưng cũng không đủ dài để khiến cho hình bóng người ấy mờ sạch khỏi tâm trí bạn. Không quên hắn nhưng cũng không còn nhớ, đó là một loại cảm giác mơ hồ cứ ẩn ẩn, hiện hiện trong tâm trí bạn. Nhiều khi nó rõ ràng, rành mạch, nhiều khi lại chỉ mập mờ như cái bóng vất vưởng. Nhiều khi nhớ đến sẽ thấy đau một chút nhưng lại cũng có cảm giác vui vẻ một chút, hoài niệm một chút…
*********
Bốn năm sau,
“Cuối cùng em đã chờ được anh, cũng may em đã không từ bỏ
Lần đầu tiên đến trường nhập học, còn chưa quen ai, còn điều gì có thể bi kịch hơn thế? Cuối cùng, cũng may cô nhìn thấy một chị gái vô cùng xinh xắn, nhìn lại có vẻ hiền lành thế là liền đánh bạo hỏi đường. Người chị gái xinh xắn ấy chính là Hạ Vũ. Hạ Vũ rất nhiệt tình chỉ đường cho cô biết xưởng in ở đâu, còn tiện thể giới thiệu luôn đường xá trong trường cho cô. Hai người vừa mới gặp mà đã tâm đầu ý hợp như quen biết đã lâu, nhất là sau khi cô biết Hạ Vũ học cùng khoa với mình, đang học năm cuối thì liền gọi ngay một tiếng tiền bối.
Thế là sau lần gặp đó, hai người vẫn giữ liên lạc. Hạ Vũ cũng giúp đỡ cô rất nhiều trong việc học. Còn nhớ hồi đầu vào trường chưa quen ai, với nội quy rồi phong cách sống của sinh viên đại học, mọi thứ còn khá bỡ ngỡ và mới mẻ với Kiều Vy, cũng may có Hạ Vũ giúp đỡ, cô mới dần dần có cảm giác thân quen với ngôi trường cô sẽ gắn bó bốn năm này. Sau khi Hạ Vũ ra trường, công việc bận rộn, hai người cũng ít gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin, chat với nhau trên facebook. Hạ Vũ hay kể chuyện người yêu của chị ấy cho Kiều Vy nghe. Tình cảm của hai người họ dường như rất tốt, cũng đã quen nhau từ lâu rồi, lần này hẹn gặp đột xuất như vậy, Kiều Vy bỗng có linh cảm chẳng nhẽ là định mời cô đi ăn cưới. Nghĩ vậy, cô liền cảm thấy vui vẻ, đám cưới thì đám cưới, cũng lâu rồi cô không đi cái đám cưới nào, quả là cũng muốn đi một cái cho vui.
Mười hai giờ trưa, cô bước vào quán cà phê hai người hẹn thì đã thấy Hạ Vũ vẫy vẫy tay với cô. Chị ấy lúc nào cũng vậy, tuy hơn cô hẳn ba tuổi nhưng vẫn nhí nhảnh còn hơn cả cô. Cô vừa ngồi xuống ghế, gọi đồ uống xong thì Hạ Vũ liền nói, vẻ mặt như vừa bắt được vàng:
- Kiều Vy, em đoán xem chị hẹn em hôm nay ra đây làm gì?
- Nhìn chị hớn hở như bắt được vàng thế, không phải là muốn hẹn em ra để chia phần đấy chứ?
- Ha ha sai hoàn toàn. Em không những không được chia mà còn chuẩn bị mất đó.
- Nghe nguy hiểm vậy chị?
- Ha ha không có gì, ý là muốn đến báo với em, em chuẩn bị mất phong bì ý mà.
- Ồ, có ai bị bệnh, em phải vào bệnh viện thăm nom ạ?
- Cái con bé này, lại giả vờ không hiểu đi. Cho em biết, chị gái em chuẩn bị lên xe hoa nhá ha ha…
Sau điệu cười có phần man rợ của Hạ Vũ, cả quán cà phê quay lại nhìn hai người. Kiều Vy bỗng cảm thấy buồn cười. Người đúng như tên. Hạ Vũ – mưa mùa hè, đúng thật là một người thích ồn ào, ưa náo nhiệt mà.
Khoảng thời gian sau đó, Hạ Vũ dành toàn bộ để kể về việc chị ý được cầu hôn ra sao, hai người chuẩn bị đám cưới như thế nào, nghe ra có vẻ lãng mạn phết. Trong lòng Kiều Vy cũng thấy vui thay cho Hạ Vũ, cô đã gặp và có thể cảm nhận được chồng chưa cưới của Hạ Vũ thực sự rất tốt với chị ý, tương lai sự nghiệp cũng khá xán lạn. Tóm lại, có người như vậy làm chồng, Hạ Vũ sẽ không phải khổ.
Sau khi từ biệt Hạ Vũ kèm theo lời hứa hẹn sống chết cũng phải đến đám cưới của cô, Hạ Vũ mới cho cô về. Vừa đi cô vừa nghĩ, có lẽ, hạnh phúc của người con gái chính là một người có thể nhận ra cô ấy là đặc biệt nhất trong số những người đặc biệt và giữ cô ấy lại. Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên trời mỉm cười rồi khẽ nói “chồng tương lai à, rút cuộc anh đang bị bắt cóc ở đâu vậy? Có cần em đến giải cứu cho anh không?”
Hai tuần sau, Kiều Vy đã có mặt ở đám cưới của Hạ Vũ. Hôm nay, cô quyết định diện một bộ váy trắng viền ren, ở eo có thắt thêm một chiếc nơ cũng màu trắng làm điểm