
Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134314
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.
Lăng trận, tính mạng trong sớm tối*. Vốn tất cả đều là do muội tự làm tự chịu, nhưng Anh Lạc đạo hạnh thấp kém, không thể chịu được trọng thương như thế, mong rằng Tôn chủ niệm tình tỷ muội, ban cho muội “quy hồn” để vượt qua kiếp này!” Giọng nói của nàng nhún nhường, lộ ra vẻ sợ chết.
( *tính mạng trong sớm tối: không còn sống được bao lâu nữa)
Mọi người xung quanh đều nhíu mày, vẻ mặt vẫn tỏ vẻ khinh miệt.
Nử tử nơi thượng vị, vẻ mặt vẫn trang nhã, không đáp lời nào, giống như không hề nghe được lời cầu khẩn của nàng.
Mặc dù đã là đoán trước được, trong lòng Anh Lạc vẫn không nhịn được cảm thấy đau đớn, không dám ngẩng đầu nhìn mặt người kia. Khuôn mặt có vài phần tương tự với mình, lại càng xa lạ hơn bất kì kẻ nào khác.
Trải qua một khoảng thời gian lâu như cả thế kỉ, một giọng nói lãnh đạm mới truyền đến: “Quy hồn….chỉ có một!” Trong giọng nói không có tí độ ấm nào.
Trong lòng Anh Lạc hơi nghẹn lại, vết thương có vẻ đã trở nặng rồi. Nàng bò trên mặt đất, ôm đầu: “Anh Lạc biết….Quy hồn rất trân quý, cả Thần sơn này cũng chỉ có một, nếu như bị muội dùng, quả thật rất…lãng phí. Nhưng nói thế nào, muội cũng là người của Thần tộc. Hôm nay Thần tộc chỉ còn lại hai người chúng ta, mong rằng Tôn chủ…nể tình huyết mạch của tộc ta….cứu…cứu Anh Lạc một mạng” Anh Lạc cố gắng đè thấp thân thể của mình, mặc dù tư thế của nàng đã thấp lắm rồi.
Người trên thượng vị, vẫn không mở miệng, chỉ hơi nghiêng đầu…., giống như ngay cả việc nhìn nàng một cái cũng không thể chịu được. Trên gương mặt tuyệt mĩ vẫn là một tầng băng giá.
“Nhị chủ hóa ra còn biết tác dụng của “quy hồn” sao!” Người nói vẫn là Phúc thúc “Đây là thánh dược do Thượng cổ Thần tộc truyền lại, chỉ có một viên, là dùng cho ngày Ma Thần lại xuất hiện, nếu như có biến cố, có thể dùng thuốc này thay đổi càn khôn. Chuyện này liên quan đến chúng sinh nơi Lục giới, sao có thể lãng phí vào lúc này!”
Là lãng phí sao? Để nàng dùng, quả thật là rất lãng phí!
“Anh Lạc biết tầm quan trọng của thuốc này! Chỉ là muốn mượn dùng một chút. Nếu sau này Ma Thần thực sự xuất hiện, Anh Lạc nguyện ý dùng thân thể chế thuốc, tái tạo “quy hồn””
“Không được!” Phúc thúc phản đối “Dùng thân chế thuốc, thật chưa nghe qua bao giờ. Ai có thể đảm bảo là nhất định có thể luyện lại? Cho dù có thể, sao có thể đảm bảo được dược tính….” Hắn giống như đột nhiên nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Nghiên Tịch nơi chủ vị, không nói thêm nữa.
Thì ra là, sợ nàng lấy mạng luyện thuốc, làm mất đi dược tính vốn có! Anh Lạc cố gắng tươi cười, trong lòng lại tràn ngập mùi vị kì lạ, có mùi máu tanh, còn có một loại chua chát không biết tên. Theo thói quen muốn đưa tay lấy một viên kẹo ngọt trong túi, lại phát hiện mình không đủ sức.
Nói cũng phải, mạng của nàng, làm sao xứng để được dùng “quy hồn” trân quý như thế.
“Anh Lạc….đã hiểu rõ!”
Dùng Thân Thử Thuốc*
(*Nguyên văn “Thần thân thí dược”: Ý nói dùng thân thể của Thần để thử thuốc)
Anh Lạc cố chấp bò dậy từ trên mặt đất, vết thương trên người đã sắp không chống đỡ nổi, tùy lúc đều có thể ngã xuống. Thế nhưng nàng vẫn mạnh mẽ hít thật sâu, đứng thẳng lưng. Kết cục này không phải nàng đã sớm biết rồi sao? Vì sao trong lòng còn mong chờ một chút may mắn, chỉ mong người trên thượng vị kia, có thể cho nàng một ánh mắt thương hại thôi đã là một hi vọng xa vời lắm rồi.
“Tạ ơn Tôn chủ, Anh Lạc không nên đến quấy rầy lúc đêm khuya, xin cáo lui!”
Thân thể không vững, giống như sắp ngã, nàng lại vẫn cố gắng ra lệnh mình đứng vững lại, chỉ cần đi tới cửa thôi, chỉ cần kiên trì tới cửa, nơi này không ai có thể giúp nàng, mà người có thể giúp nàng, lại không muốn giúp nàng.
“Nhóc con!” Nguyệt Nhiễm khẽ cắn răng, vẻ mặt gấp gáp lẫn căm phẫn: “Sao cô lại nuốt viên thuốc này, cô biết rõ mình….”
“Vào phòng!” Anh Lạc nhẹ giọng đáp, hơi thở mỏng manh như tơ nhệnh, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười: “Yên tâm, ta không….chết được!”
“Nhóc con!”
Nói xong, người đã ngất đi.
======================
Đêm xuống.
Anh Lạc từ trong đau đớn tỉnh lại, đưa tay ép chặt lồng ngực, nhưng dù có ép chặt đến mức nào đi nữa, nơi đó vẫn chất chứa sự thống khổ như bị lửa thiêu. Toàn thân trên dưới như không có nơi nào thuộc về mình, giống như bị xẻo từng miếng từng miếng thịt. Mặc dù biết rõ Vân Tịch chắc chắn sẽ có tác dụng phụ, lại không ngờ được nó lại phát tác mãnh liệt như thế.
Không sao, không sao cả, nàng sẽ tốt thôi, nàng đã uống thuốc rồi không phải sao? Nỗi đau như thế này, nàng vẫn có thể nhịn được, có thể chống đỡ được! Nàng phải sống, phải sống!
Buồn cười không? Người như nàng vậy, vốn không có lí do gì để tồn tại, nhưng nàng vẫn muốn sống. Mặc dù biết rõ sự sống chết của mình sẽ chẳng ai quan tâm, mặc dù biết rõ có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng nàng vẫn muốn sống, không quan tâm gì khác mà chỉ muốn sống sót thôi.
Nàng sống mấy ngàn năm nhưng vẫn chưa chán đâu! Nhưng hết người này đến người khác lại chán ghét nàng. Như