
Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134312
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.
người ở Thần sơn, như người khắp Lục giới, như….chính tỷ tỷ thân sinh của nàng.
Lúc rảnh rỗi, nàng luôn nhìn qua Thủy kính để nhìn lén nhân gian muôn màu, muốn nhìn một chút xem cái gì gọi là tình cảm chốn trần gian, có phải cũng giống như nàng hay không. Càng nhìn nhiều, nàng càng cảm thấy chữ “tình” này xa đến không thể với tới, có lúc nàng chỉ ước mình chỉ là một người phàm, còn tốt hơn cuộc sống nơi Thần sơn này, một cuộc sống dài vô tận không có điểm dừng.
Đau đớn vẫn cứ tăng lên, Anh Lạc đã đau đến tê dại, chỉ còn lại một chút lý trí khiến nàng tự nhắc nhở mình, cố gắng lên, cố gắng lên, nhất định phải sống.
Không biết ý nghĩ này từ đâu mà có nhưng nó đã trở thành lí do khiến Anh Lạc chịu được mọi đau đớn này, đôi khi không có lí do nào cũng là một loại lí do.
“Tôn chủ!” Ngoài cửa có giọng nói cung kính vang lên.
“Vào đi!” Nữ tử áo đỏ bên trong phòng xoay người lại, thuận tay che đi hình ảnh trên Thủy kính phía sau, mắt nhìn về phía lão giả đang tiến vào: “Chuyện gì?”
Người vào chính là Phúc thúc, lão cung kính khom người hành lễ: “Tôn chủ, lão hủ* có một chuyện không rõ?”
(*lão hủ : đại loại là cách xưng hô với bề trên của những người đã lớn tuổi)
Nghiên Tịch ngồi xuống chính vị, không nhanh không chậm nói: “Nói đi!”
“Tôn chủ đã không muốn đem ‘Quy hồn’ cho Nhị chủ, cần gì lại phải ban thưởng Vân Tịch?”
“Ý của lão là, ta không niệm tình tỷ muội, không quan tâm đến sống chết của nàng ?” Hai mắt nàng nhẹ híp lại nói
“Thuộc hạ không dám!”
“Không tệ, ta cũng chẳng quan tâm nàng có phải muội muội của ta hay không!” Không ngờ Nghiên Tịch lại hào phòng thừa nhận: “Ta không ban thưởng ‘Quy hồn’ cho nàng, đó là để trừng phạt nàng không đợi lệnh đã một mình đến Dao Trì. Nàng sở dĩ bị thương thành như vậy, đó cũng là do nàng gieo gió gặt bão, chẳng thể trách ai.”
“Vậy vì sao….” Phúc thúc càng thêm nghi ngờ.
“Vân Tịch?” Nghiên Tịch hỏi ngược lại, nhìn thấy đối phương gật đầu cam chịu, chậm rãi nở nụ cười, nhưng vẫn không có chút độ ấm nào: “Vân Tịch là cái gì, lão chắc còn rõ hơn ta, đó là tiền thân của ‘Quy hồn’. Thần tộc ta nhiều lần muốn tái tạo ‘Quy hồn’, nhưng vẫn không tài nào thành công, Vân Tịch là thành phẩm thất bại, công hiệu hơi tệ, còn có tác dụng phụ. Có làm chết người hay không, không ai biết được. Nếu có hiệu quả trên thân thể của Thần, trình độ chế tác có thể sẽ tăng thêm một bậc. Ta để nàng dùng nó, cũng là muốn cho nàng cơ hội!”
Vân Tịch…..là thuốc thử nghiệm!
Phúc thúc trừng to mắt, mặc dù lão sớm nghĩ tới, lại vẫn bị lời của Tôn chủ dọa muốn nhảy dựng…., quả thật rất hợp tình hợp lý, nhưng cũng thật….tàn nhẫn!
Dừng một lúc, hai tay ôm quyền: “Tôn chủ thưởng phạt phân minh, quả thật là phúc của Lục giới, thuộc hạ đã hiểu! Thuộc hạ xin cáo lui!” Thấy Nghiên Tịch gật đầu, lúc này mới lui khỏi cửa.
Nghiên Tịch nhìn bóng dáng lão biến mất ở ngoài cửa, mặt lạnh như băng, chân mày khẽ nhăn, quay đầu nhìn về phía Thủy kính, lẩm bẩm: “Diêm Phúc…sao?”
Sáng sớm đầy sương, Nguyệt Nhiễm một thân áo xanh đứng trước cửa. Mày rậm khẽ nhíu nhìn cửa phòng sơn đỏ một lúc lâu. Hắn giống như đã đứng yên thật lâu, trên y phục cần dính một vài giọt sương. Một lúc lâu, đưa tay ra, rồi lại hạ xuống, nhẹ nhàng đập vào trên cửa.
Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trong lòng như chìm xuống, lại gõ mạnh hơn một chút, trên mặt cũng có thêm vẻ gấp gáp.
“Nhóc con, nhóc con, cô trả lời ta xem! Nhóc con….”
“Nguyệt Nhiễm? Huynh tìm ta?” Không ngờ, giọng nói đáp lại lại vang lên từ đằng sau.
Nguyệt Nhiễm chợt xoay người, nhìn về phía người đằng sau. Vẫn là áo màu xám trắng, đầu nho nhỏ, nhìn về phía mình. Sắc mặt không biết có phải bị không khí sáng sớm làm đông lạnh hay không mà trông tái nhợt, ẩn sau bóng sương mờ nhạt, cứ như chỉ một lát sau sẽ biến mất.
Nguyệt Nhiễm nhìn chăm chú, giống như đã cách mấy đời, mang bộ dáng vì không phản ứng kịp mà dại ra.
Anh Lạc theo thói quen nhếch môi cười, nhưng nét cười không đến đáy mắt,sắc mặt vẫn tái nhợt: “Sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
Nguyệt Nhiễm ngây ngốc mốt lát, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân, thu hồi vẻ mặt ngu ngơ lại: “Ta….ta đến thăm….ta đến thăm cô!”
Ánh mắt như có như không hơi né tránh, đáy lòng Anh Lạc xẹt qua một chút khổ sở, trên mặt vẫn không hề tỏ vẻ gì: “Huynh sợ ta…cứ vậy mà chết đi?”
“Nói nhảm!” Nguyệt Nhiễm chau mày kiếm, nhất thời nổi nóng: “Cô sao có thể chết được!”
Anh Lạc nhẹ nhàng cười, hùa theo hắn: “Đúng vậy! Ta sẽ không chết…” Chậm rãi giơ tay lên, nhìn chăm chú vào đóa Lục hoa trong suốt trong tay. Giống như bị mê hoặc, nhìn không chớp mắt.
Nguyệt Nhiễm lúc này mới thấy rõ, trên tay nàng là Lục hoa, dường như mới được hái xuống, ống tay áo nàng bị ướt phân nửa, trong lòng lại càng nóng nảy: “Cô đã không sao, phải nghỉ ngơi, sao sáng sớm đã chạy lung tung?”
Anh Lạc không để ý cười cười, vẫn nhìn đóa hoa trong tay, giọng nói nhàn nhạt không tức giận chút nào: “Ta chỉ là đột nhiên….muốn hái….muốn hái….đóa hoa này!”
“Hoa này lúc nào hái mà chẳng được! Cần gì