
Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341238
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1238 lượt.
đắc dĩ cười nói: "Anh tin em, em cứ tiếp tục ví dụ đi, anh không có bạn gái!"
Sự đê hèn của người đó
Âu Dương Ngâm nói: "Chuyện là như vậy, em phát hiện ra, nhưng em nên nói với đương sự như thế nào?"
"Là người đàn ông ở cổng trường đó à?"
Âu Dương Ngâm gật đầu, "Người hắn đang qua lại là một người em biết và tôn trọng. Em không muốn làm cô ấy tổn thương, nhưng em lại sợ đến nói với cô ấy thì cô ấy sẽ khó xử, dù sao em với cô ấy cũng không thân quen lắm, hơn nữa cô ấy còn là bề trên".
"Nếu em nhất định phải nói với cô ấy", Phùng Phất Niên trầm ngâm một hồi lâu, "Thì hãy nói với người nào quan tâm tới cô ấy, người đó sẽ tìm phương thức thích hợp nhất để nói với cô ấy". Anh ta cũng muốn nói chân tướng với cô, sử dụng phương thức thích hợp nhất. Dù từng quyết định không nói nữa nhưng sau khi nghe thấy lời cô nói với cậu bé kia, nhìn thấy nước mắt của cô thì anh ta lại dao động.
*** *** ***
Trình Mộc Dương hỏi: "Lần này lại thích lo chuyện không đâu gì?"
Âu Dương Ngâm chần chừ, đôi mắt đẹp vẫn nhìn anh ta, trong đầu suy nghĩ nên nói thế nào cho thỏa đáng.
Trình Mộc Dương thở dài trong lòng, dịu dàng nói: "Em thì có chuyện gì to tát được chứ. Trời có sập anh cũng đỡ cho em!"
Âu Dương Ngâm nhăn nhó nói: "Chỉ sợ anh không đỡ nổi. Không phải chuyện của em, là chuyện của cô cô anh".
Trình Mộc Dương thầm thở phào, "Em làm hỏng quần áo à? Hay là làm mất rồi? Không dám nói với cô cô nên định nhờ anh nói giúp đúng không?"
"Nếu chỉ như vậy thì đã tốt", Âu Dương Ngâm nói, "Hơn 9 giờ tối hôm qua em và sư huynh ăn mì ở quán ăn cổng sau đại học D".
Trình Mộc Dương cười, "Tưởng em không thích ăn mì? Đến lầu Thái Cực còn kén cá chọn canh, quán ăn ở cổng trường lại ngon như vậy à? Hôm nào anh cũng phải đến nếm thử mới được". Trong lòng anh ta lại rất không thoải mái, anh mời em đến Long Cung ăn cơm thì em không chịu đến mà lại đi ăn mì ở quán van đường với Phùng Phất Niên, bắt chước đám sinh viên chơi trò ngây thơ cơ đấy!
"Em không ăn mì, em chỉ ăn lạc rang thôi", Âu Dương Ngâm lườm anh ta, "Đây không phải trọng điểm, sao anh còn lòng vòng hơn cả em thế nhỉ?"
Trình Mộc Dương cười nói: "Em cũng biết mình hay lòng vòng đánh trống lảng à?" Còn ăn lạc rang, thật là ấm áp, anh ta oán hận nghĩ thầm.
"Đang ăn thì nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài cổng trường. Anh cũng biết đấy, bây giờ có một số nữ sinh viên đại học được các đại gia nuôi, buổi tối không ít BMW với Benz tới đón cổng trường đón bồ nhí". Đôi mắt to đen láy của Âu Dương Ngâm nhìn anh ta chằm chằm, "Cũng giống chiếc Benz của anh ấy, kiểu mới nhất!"
"Lại lan man rồi!" Trình Mộc Dương trợn mắt nhìn cô, sao nghe cô ấy nói có vẻ như mình cũng đi tán nữ sinh ấy nhỉ!
"Bạn trai của cô gái đó đến kéo cô ta về, hai người cãi nhau. Anh đoán xem người đàn ông ngồi trong xe là ai?"
Trình Mộc Dương suy nghĩ một chút rồi hiểu ra: "Là gã họ Đàm".
"Đèn đường không sáng lắm, em sợ mình nhìn lầm nên đã nhớ kĩ biển số xe. Sau đó em nhờ người tra chủ nhân của chiếc xe đó, đúng là ông ta".
Trình Mộc Dương im lặng hồi lâu, Âu Dương Ngâm lo lắng bất an nhìn anh ta, "Hay anh nhờ người tra lại xem, nhỡ đâu em nhầm thì sao".
"Từ hôm qua tới hôm nay em cứ băn khoăn do dự mãi là vì không biết có nên nói với anh hay không à?"
Âu Dương Ngâm gật đầu, "Em do dự không biết nên nói với cô cô anh bằng cách nào, nghĩ tới nghĩ lui thì để anh nói sẽ tốt hơn. Dù sao cũng là việc nhà của anh, lại là chuyện riêng tư của cô cô anh, em sợ cô ấy khó xử".
Dừng lại một lát, cô nói tiếp: "Hôm qua em nghĩ đến nửa đêm, nếu anh tin tưởng em và không cho rằng đây là em lo việc không đâu thì đương nhiên em sẽ phải nói. Nếu anh không tin em, cho rằng em chỉ biết lo chuyện bao đồng thì em cũng vẫn phải nói, cùng lắm là bị anh chê tọc mạch chứ gì. Đây không phải việc nhỏ". Cô đã suy nghĩ rồi, mặc dù nói ra cũng không thỏa đáng lắm, nhưng không nói ra thì chuyện này cứ như cái xương mắc trong họng, đó không phải nguyên tắc đối nhân xử thế của cô.
Trình Mộc Dương yên lặng, thực ra lần đầu tiên nhìn thấy vẻ loè loẹt điệu đà của thằng cha họ Đàm kia trong lòng anh ta cũng đã không thích rồi. Khi đó Âu Dương Ngâm ấp a ấp úng, chắc là cũng vì cảm giác đó. Có điều cô cô anh ta lại rất vui vẻ, anh ta không nỡ làm cô cô mất hứng nên chỉ có thể cố gắng phối hợp. Cô cô anh ta đã đơn độc cả đời, lúc còn trẻ cũng rất xinh đẹp, người theo đuổi nhiều như lợn con, khi chuẩn bị hôn sự lại ầm ĩ một trận với nhà trai chỉ vì một chuyện nhỏ, từ đó trở đi cũng không yêu ai nữa. Người lớn trong nhà đều cố gắng che giấu chân tướng, đám trẻ con chỉ có thể đoán biết sơ sơ qua một vài lời nói của mọi người. Nhìn mấy anh trai lần lượt thành gia lập nghiệp, con cái đầy nhà, chắc hẳn trong lòng cô cô cũng rất trống vắng? Quá lứa lỡ thì, khó khăn lắm mới cởi bỏ được khúc mắc để chuẩn bị hưởng thụ cuộc đời tử tế, vậy mà cô cô lại gặp phải một người đàn ông như vậy. 48 tuổi! Đàn ông 48 tuổi có thể tìm phụ nữ 18 tuổi. Còn phụ nữ 48 tuổi,