XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lung Linh Như Nước

Lung Linh Như Nước

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341285

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1285 lượt.

lòng, ngày ngày thối rữa, khó nhìn thấy mặt trời. "Nhưng như vậy vẫn không thể đổi lấy trái tim anh ấy".
Trình Mộc Vũ có một loại khoái cảm được phát tiết, cả hai cũng như nhau, cô nghĩ, như vậy thật tốt. "Vì anh ấy, danh dự của tôi mất sạch, bởi vì tôi đã có thai. Bố tôi phải đánh chết tôi, mẹ tôi quỳ trên mặt đất xin ông ấy. Dù như vậy tôi cũng không nói ra tên anh ấy. Vì bị thành phố này, bị ngôi nhà này vứt bỏ nên tôi mới đi Mỹ. Ca mổ có vấn đề, tôi không thể có con nữa. Lúc tôi nói với anh ấy, anh ấy đã đồng ý sẽ lấy tôi. Nhưng anh ấy vừa gặp cô đã đổi ý rồi".
Đầu Âu Dương Ngâm đau buốt. Quà? Con?
"Tất cả hạnh phúc của tôi đều hủy trên tay cô, chẳng lẽ cô còn vọng tưởng tôi gọi cô một tiếng chị dâu? Cô và người tôi yêu vui vẻ dịu dàng bên nhau, bây giờ anh ấy chết rồi, cô lại thích anh trai tôi sao? Cô bắt tôi đến nói với anh trai tôi rằng cô từng thân mật với người sắp làm em rể anh ấy như thế nào hay sao?" Trình Mộc Vũ lạnh lùng nhìn cô, "Anh trai tôi ở bên ngoài đợi cô đúng không? Sợ cô bị tôi bắt nạt? Cô đi ra nói với anh ấy, rốt cục là ai bắt nạt ai? Hay là tôi đi nói với anh ấy, anh ấy đã yêu tình địch của em gái anh ấy?
"Cô không tin? Không chịu tin hay là không muốn tin? Cô đi hỏi Phùng Phất Niên, anh ta biết hết. Anh ta không chịu nói với cô, anh ta sợ làm cô tổn thương. Bọn họ đúng là anh em tốt, một người chết rồi, người còn lại chăm sóc cô thay người đã chết. Anh ta cũng động lòng với cô đúng không? Vì sao cô không yêu anh ta? Tôi đã nhận lời anh ta rằng nếu cô yêu anh ta thì tôi sẽ không còn tính toán chuyện cũ nữa, nhưng cô lại phải đến dây dưa với anh trai tôi!"
Trình Mộc Vũ đứng dậy, "Quên nói với cô, cô cho rằng ông nội tôi thích cô lắm à? chẳng qua là vì bố cô mà thôi. Có thể anh trai tôi cũng biết trước rồi, thường vụ tỉnh ủy tỉnh Z, bí thư thành ủy thành phố H, quan thật là to. Thảo nào cô nói không có nơi nào không thể đến, bây giờ cô còn dám đi vào nhà họ Trình chúng tôi không?"
Như bị sét đánh, Âu Dương Ngâm ngồi chết lặng, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Sư huynh, anh ấy yêu cô? Yêu cô sao?
Trình Mộc Dương nhìn xe của Trình Mộc Vũ rời đi, anh có một loại dự cảm chẳng lành, nếu hai người nói chuyện vui vẻ thì lẽ ra nên cùng nhau đi ra? Nhưng anh đợi hồi lâu cũng không thấy Âu Dương Ngâm xuất hiện. Chẳng lẽ em gái mình lại nói gì, cô ấy đang ngồi tức giận trong đó? Anh gọi điện thoại cho Trình Mộc Vũ, "Tiểu Vũ, hai người nói chuyện nhanh như vậy đã xong rồi à? Đã nói chuyện ổn chưa?"
"Ổn lắm!" Trình Mộc Vũ vui vẻ nói, "Em nói với cô ta, đúng là em có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, không biết bố cô ta là bí thư thành ủy thành phố H. Sau này nhà họ Trình chúng ta phát triển đến thành phố H còn cần nhờ đến sự giúp đỡ của cô ấy rất nhiều!"
"Cái gì? Bí thư thành ủy thành phố H?" Trình Mộc Dương giật mình, chưa có ai nói chuyện này với anh cả.
"Anh không biết sao? Ông nội không nói với anh à? Hôm qua ông đã nói với cả nhà, anh, anh thật giỏi, săn được một vị công chúa cơ đấy!" Bây giờ công chúa điện hạ đang khóc đấy!
Trình Mộc Dương bối rối, nhà họ Trình tiến quân thành phố H cần cô ấy giúp đỡ? Ngâm Ngâm đang giận anh vì việc này sao? Cô ấy vẫn không chịu nói ra là sợ điều này sao? Nhưng quả thật anh không biết.
===================
Trong “Anh hùng vô lệ”, Cổ Long viết: Yêu, bản thân nó không có tội. Một người yêu một người khác không bao giờ là có tội. Mộc Vũ có tội không? A Trạch có tội không? Ngân Ngâm có tội không? Phất Niên có tội không? Mộc Dương có tội không? Tất cả đều không, chỉ có số phận ấm ớ và tạo hóa trớ trêu là có tội.



Chẳng thà trở lại


Trình Mộc Dương đi vào phòng nhìn thấy Âu Dương Ngâm đang ngơ ngác ngồi ở đó. "Ngâm Ngâm, em làm sao vậy?" Sao cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy? Vì người nhà mình biết thân thế của cô ấy sao? Chuyện của tập đoàn cô ấy không muốn can thiệp thì thôi chứ có sao, ai có thể ép cô ấy được? Không phải anh không nghĩ tới thân thế của cô, người có thể khiến bố Hàn Hiểu Bân coi trọng đương nhiên không phải là người bình thường, có điều việc này không quan hệ gì tới tình yêu của bọn họ. "Đừng giận, đừng giận, người khác biết bố em là bí thư thành ủy cũng không sao, không ai bắt em làm việc gì đâu, anh bảo đảm".
Âu Dương Ngâm nhìn anh nghi hoặc, cô đã nghĩ ra, Trình Mộc Vũ nói ông nội cô ấy biết trước bố cô là ai cho nên mới tốt với cô như vậy, cũng vì điều này nên Trình Mộc Dương mới tốt với cô. Cô phải nói với Trình Mộc Dương như vậy sao? Nói hôm nay bọn họ nói về chuyện này? Cô ấy không muốn để gia đình cô ấy biết người đó là A Trạch, không phải cô ấy đã nói có chết cô ấy cũng không chịu nói tên anh ấy ra hay sao. Cô ấy tính được rằng cô cũng sẽ không nói chuyện này ra, cô ấy thật thông minh, quả thực cô không thể nói ra được.
"Em còn có chút việc, em đi trước đây". Cô muốn đi tìm Phùng Phất Niên.
"Ngâm Ngâm, thật sự không quan hệ gì đến bố em cả, em phải tin tưởng anh". Trình Mộc Dương giữ chắc tay cô, "Đừng giận dỗi kiểu trẻ con nữa".