Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134976

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/976 lượt.

chú không truy cứu chuyện này. Có điều, ở đây, cháu muốn làm một việc trước.”
“Việc gì?”
Liên Gia Kỳ không trả lời, ánh mắt lạnh lùng của anh chuyển hướng nhìn Hoắc Khởi Minh đang cúi đầu đứng bên bố. Bỗng một cú đấm thật mạnh nhằm thẳng vào cằm khiến anh ta không kịp chống đỡ, loạng choạng ngã xuống.
“Cháu đã làm xong việc cần làm. Chủ tịch Hoắc, chuyện hôm nay dừng ở đây. Hy vọng Hoắc Khởi Minh sẽ không có hành động như thế này lần thứ hai. Nếu không cháu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Sau khi buông những câu này, Liên Gia Kỳ kéo tay Điền Điền, không thèm ngoảnh đầu lại, lập tức rời khỏi căn phòng đó.
Sau chuyện ầm ĩ như vậy, bữa tối vốn đã lên kế hoạch tỉ mỉ bỗng tan thành mây khói. Sau khi trả vị giám đốc nhà hàng chiếc áo vest, Liên Gia Kỳ lấy áo của mình để khoác cho Điền Điền rồi đưa cô về nhà.
Điền Điền hai mắt đỏ hoa vì khóc. Chuyện xảy ra ở nhà hàng khiến cô vừa tức giận vừa đau lòng. Váy áo của mình lại bị một người đàn ông thối tha xé rách ngực. Điều này đối với một cô gái trẻ mà nói thực sự là nỗi sỉ nhục quá lớn. Đây còn là bộ váy Liên Gia Kỳ tặng cô, cô muốn mặc tối nay để cho anh ngắm, thế mà…
Liên Gia Kỳ an ủi cô: “Không sao. Sau này anh sẽ mua cho em bộ khác đẹp hơn. Đến lúc đó em lại mặc cho anh ngắm.”
“Em vốn muốn mặc hôm nay cho anh ngắm. Anh mà thấy đẹp thì mai em sẽ mặc đến nhà anh. Thế này thì mai em không biết mặc gì để đi gặp bố mẹ anh đây.”
“Không sao. Mai anh đến đón em sớm một chút, đưa em đi mua bộ váy mới thích hợp hơn rồi đến nhà anh.”
Điền Điền gật đầu rồi lại chần chừ, lo lắng: “Bố mẹ anh, liệu họ có không thích em không?”
“Không đâu. Anh đã nói rồi. Chỉ cần anh thích thì họ cũng sẽ thích.”
“Vậy anh…” Điền Điền kéo dài giọng, hai má đỏ ửng lên hỏi: “Tại sao anh lại thích em?”
Liên Gia Kỳ sững người giây lát rồi tiếp tục mỉm cười: “Sao em lại hỏi thế?”
Điền Điền có chút thẹn thùng: “Có phải là rất ngây thơ không? Anh không muốn trả lời thì thôi vậy.”
Liên Gia Kỳ suy nghĩ mãi mới thong thả nói: “Điền Điền, thực ra, anh cũng không biết trả lời thế nào. Ban đầu, anh chỉ đơn thuần là quan tâm đến em. Lúc đó, anh còn nghĩ rằng cái chết của bố em là do em trai anh gây ra nên anh luôn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải lo lắng, săn sóc cho em, không để em lầm đường lạc lối. sau đó, chân tướng sự việc đã rõ ràng, nhưng anh vẫn không thể ngừng để ý đến em. Về sau, sự quan tâm đó dần dần biến thành nỗi nhớ mong, biến thành một tình cảm khác. Em thấy đấy, anh không biết tại sao mình lại thích em nữa. Anh chỉ biết kết quả chứ không hiểu nổi quá trình. Câu trả lời như vậy có phải rất không lãng mạn không?”
Đúng là một câu trả lời không hề lãng mạn, nhưng Điền Điền nghe mà ánh mắt sáng lên, hai má đỏ ửng. Thích một người vốn là chuyện không thể ngăn nổi. Ban đầu, anh chỉ cho rằng mình có nghĩa vụ, có trách nhiệm quan tâm chăm sóc cô. Đến cuối cùng, anh lại không ngăn được mình nhớ mong cô. Suốt một quãng thời gian dài, cô luôn ở trong trái tim anh. May mắn thế nào, họ lại cùng sánh bước bên nhau trên con đường tình yêu này.
Bất giác, Điền Điền nhớ đến xác suất tình yêu bốn mươi chín phần triệu đó. Xác suất nhỏ nhoi như thế, tựa như một kỳ tích nhưng nó vẫn có thể xảy ra trong cuộc đời mỗi con người. Cô đã từng thầm hy vọng Liên Gia Kỳ là kỳ tích trong cuộc đời cô, bây giờ, số phận đã an bài đúng như vậy khiến cô vô cùng mãn nguyện. Lúc này, Điền Điền cảm thấy cô là người may mắn nhất, cũng là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.






Sau khi mang bộ mặt với cái cằm thâm tím rời khỏi nhà hàng đó, Hoắc Khởi Minh lập tức lên xe gọi điện cho Long ca. Miệng anh ta vẫn còn mùi tanh của máu. Giọng anh ta như rít qua kẽ răng: “Long ca, tôi muốn nhờ anh giúp tôi dạy dỗ một người.”
Hoắc Khởi Minh do dự bấy lâu, tối nay bị Điền Điền khinh mệt và bị Liên Gia Kỳ cho một cú đấm nên anh ta đã hạ quyết tâm. Có điều, tuy quyết định trong cơn phẫn nộ cực điểm nhưng Hoắc Khởi Minh vẫn chưa bị cơn giận làm cho mụ mẫm đầu óc. Anh ta nhất định làm việc này nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ cho thật chu toàn.
Đầu tiên, anh ta yêu cầu Long ca không được để bất cứ ai biết giao dịch giữa họ. Thậm chí, không để lộ chuyện này cho cả Tiểu Chu và La Thiên Vũ. Tuy họ là bạn thân nhất của anh ta nhưng chuyện mạo hiểm càng ít người biết càng tốt, để tránh họ khi nào đó lại nhất thời buột miệng nói ra gây phiền phức cho mình.
“Long ca, chuyện này tốt nhất chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết. Tôi không muốn người thứ ba biết được.”
“Hoắc thiếu gia, cậu yên tâm. Tôi bảo đảm bên tôi tuyệt đối không để lộ nửa lời. Nếu lộ ra ngoài, sau này tôi ra đường thì chỉ có bò bằng bốn chân thôi.”
Mặc chiếc váy mới, Điền Điền cùng Liên Gia Kỳ bước ra khỏi cửa hàng. Xe của anh đỗ ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Anh bảo cô đợi ở cửa để anh đi lấy xe. Đang sải bước, chiếc di động trong túi áo Liên Gia Kỳ đổ chuông báo có tin nhắn. Anh vừa bước vừa móc điện thoại trong túi ra xem. NGười gửi t