
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134773
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/773 lượt.
với nhau rồi, nhất trí ủng hộ chị đấu tranh đến cùng, đấu tranh vì phép màu”. Tôi hẹn với Phi và Triển ở tiệm ăn, sau khi nghe chuyện đã xảy ra với tôi trong mấy ngày qua, cả hai đều hào hứng đến mức bô dao nĩa trong tay suýt bay ra ngoài.
“Sao chị lại có cảm giác là hai em còn phấn khích hơn cả chị nhỉ”. Mặc dù sau khi chia tay với Sở Thừa, tôi cảm thấy đôi chút rầu rĩ nhưng nhìn thấy vẻ mặt rất hào hứng của hai cô bạn, tôi không thể nhịn được cười.
“Bọn em đã chứng kiến hết rồi. Ánh mắt anh ấy sáng rực lên khi nhìn chị. Bây giờ là thời buổi nào rồi, việc gì phải sợ những quy định gia trưởng phong kiến đó”.
“Nhưng chị không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nếu ý kiến không được họ hàng chấp thuận thì anh ấy sẽ giải quyết kiểu gì đây?”.
Đúng vậy, giải quyết kiểu gì đây? Bỏ nhà ra đi? Diễn một vở kịch đấu tranh kinhên động địa? Ôi trời, có phải là đóng phim theo tiểu thuyết Quỳnh Dao đâu. Anh ấy là mẫu là đàn ông từ nhỏ sống trên nhung lụa, để anh ấy nằm mốc meo trong căn hộ nhỏ đó của tôi à? Trên thực tế, cho dù họ hàng nhà anh có hành động gì thì tôi chỉ biết bó tay chờ đợi.
“Chị bảo liệu họ có đến tìm chị để đàm phán không? Giống như trong phim ấy, ký cho chị một tấm séc, hoặc kịch tính hơn nữa là mở ra trước mặt chị một cái hòm đựng đầy tiền”.
Hai cô bé này, thật là … Bọn họ thật sự làm như đang xem kịch vậy. Được đà tôi liền nói tiếp: “Đúng thế, nếu mà như thế thì cũng hồi hộp lắm nhỉ? Đằng nào cũng phải chết thì cứ để cho tiền đè chết mình đi vậy”.
Cả ba chúng tôi đều cười lớn, chỉ có điều nụ cười của tôi vô cùng chua chát.
Trên đường về nhà, tôi bật radio, giọng MC ngọt ngào, giới thiệu các bài hát theo yêu cầu của bạn nghe đài.
“Đây là bài hát anh muốn gửi tới em, mong em mãi mãi hạnh phúc”.
“Hạnh phúc, hạnh phúc của em là được ở bên anh. Nếu thế gian này thực sự có phép màu thì hãy để em thành tâm cầu nguyện từ bây giờ”, tôi thầm nhủ với chính mình.
Sau khi về nhà, tôi ngồi trước laptop soạn giáo án, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tôi phải chuẩn bị cho học kỳ mới. Điện thoại di động tôi vẫn cầm trên tay, cứ một lát lại mở ra xem, chỉ sợ để lỡ tin nhắn nào. Sắc trời đã dần ngả về tối, Mạt Lợi đi chơi về mồ hôi vã ra như tắm, xúm lại chỗ tôi với vẻ tò mò.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”
“Mẹ làm việc”
“Thế bao giờ mình lại đi cưỡi ngựa nữa hả mẹ? Lần trước chơi vui quá”.
“Đợi mẹ bận xong, vài ngày nữa hết bận, mình sẽ đi cùng cô Minh Tuệ nhé”.
“Thế anh thì sao ạ? Anh ôm con cưỡi ngựa vui lắm”
Tôi không biết trả lời thế nào, may mà mẹ bước vào phòng gọi chúng tôi ra ăn cơm, cứu nguy cho tôi một phen.
Mãi đến lúc nửa đêm, tôi mới mơ màng ngủ thiếp đi nhưng điện thoại dưới gối lại rung lên. Tôi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, hít thở thật sâu rồi mới nghe máy, “Sở Thừa”. Một ngày không được nghe thấy giọng nói của anh rồi, tôi cũng đã chờ cả ngày hôm nay, bây giờ anh đang gọi đến, tôi lại thấy hơi sợ, sợ nghe thấy nững thông tin mà tôi không thể chịu nổi.
Đầu bên kia im lặng, dường như nghe thấy cả hơi thở của anh: “Lưu Bạch, hôm nay em có vui không?”
“Cũng vui, em ăn trưa với Phi và Triền”
“Sáng mai anh phải đi Triều Châu với cha một chuyến. Mẹ anh ốm, anh bắt buộc phải về”.
“Không sao chứ? Anh đi đường cẩn thận nhé.”
“Anh sẽ quay lại ngay, rất nhanh thôi, em đừng lo lắng”.
“Có gì mà phải lo chứ?”, tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ, giữ giọng bình thường. Thực ra, trong lòng tôi hiểu, lần này anh về Triều Châu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. “Đừng đi, em không muốn anh đi”, tôi điên cuồng gào thét trong lòng.
Anh thở dài: “Lưu Bạch, anh nhớ em lắm”
“Em cũng vậy. Anh yên tâm, đợi anh quay về, bọn mình lại có thể gặp nhau”
“Bây giờ anh muốn gặp em, em xuống được không?”
Tôi ngồi dậy bước đến cửa s nhìn thấy chiếc ô tô màu trăng của anh đang lặng lẽ đỗ dưới sân. Tôi vứt điện thoại, chạy xuống. Nhớ anh, dù chỉ là xa nhau trong giây lát cũng đã thấy lòng cồn cào khôn xiết. Chuyện tình yêu không có tương lai này khiến tôi như ngã vào bụi gai, đau đớn và chua xót khôn cùng. Khi được chạm vào anh, được ngả vào vòng tay siết chặt của anh, tôi mới cảm thấy yên lòng, nỗi sợ hãi trong tôi mới được xoa dịu.
Xuyên qua bóng tối, tôi chạy thẳng đến xe anh. Anh mở cửa, ôm tôi vào lòng. Chúng tôi ghì siết lấy nhau, sự mạnh mẽ rắn chắc của anh đã chinh phục sự yếu mềm của tôi trong không gian chật hẹp, nỗi đau khổ kìm nén đã khiến chúng tôi rên rỉ thành tiếng. Anh cho xe nổ máy, chúng tôi lao như bay trên đường phố tĩnh mịch lúc nửa đêm, một tay anh điều khiển vô lăng, một tay nắm chặt tay tôi.
Trên giường vẫn còn sót lại hơi ấm nồng nàn của buổi sáng, anh nằm trên tôi, thở hổn hển hét lớn: “Lưu Bạch, em hãy nói là em yêu anh, không bao giờ rời xa anh, em nói đi”.
Tôi cố gắng mở mắt thật to vì như thế nước mắt sẽ ngoan ngoãn nằm yên một chỗ mà không lăn xuống: “Em yêu anh, không bao giờ rời xa anh”.
“Kể cả yêu như vậy, thì cũng không thể giải quyết được việc gì”, tôi tự nhủ với lòng mình.