
Tác giả: Mật Quả Tử
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134815
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/815 lượt.
thứ cho anh, hôm trước ở Cố Cung hắn xin lỗi ít nhất là 20 lần.
Từ trước đến nay, Giang Tử Lâm hắn rất ít khi nói lời xin lỗi với một người phụ nữ nào, nhưng lại có thể khiến anh thốt ra lời xin lỗi đến vài chục lần thì chỉ có mình cô gái này!
"Anh chờ đã 1 tiếng đồng hồ." Hắn cố ý hạ thấp giọng, " Quan niệm về thời gian của em hình như không rõ ràng cho lắm."
Hà Phồn Ngọc há miệng, vẫn cuối người 90 độ như cũ. Anh chưa thôi đi à, cô đã khép nép nói câu xin lỗi với anh rồi, lần sau cô đến sớm một chút là được chứ gì!
Giang Tử Lâm vừa nói vừa nhìn đồng hồ "Anh đang suy nghĩ, em nên làm thế nào để chuộc lỗi này đây?".
"Này, họ Giang kia, làm người không nên cố chấp như thế chứ!" Một giây kế tiếp, cô lập tức đứng thẳng lên."Em đã nói xin lỗi với anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa hả? Chẳng lẽ muốn em mổ bụng ra tạ tội?"
"Mười lăm giây, áy náy của em chỉ kéo dài 15 giây hử!" Anh cực kỳ bất đắc dĩ, "Em không thể thành khẩn hơn một chút được sao?"
“ Em rất thành khẩn rồi! Đối xử với em như thế à~~" Cô thuận miệng nói một chút.
Không có thành ý! Giang Tử Lâm quay mặt đi, lắc đầu một cái.
Nhưng Hà Phồn Ngọc nhìn nét mặt anh hiện lên vẻ "Quá khoa trương", bây giờ cô rất muốn bỏ đi, nhưng , thứ nhất là cô đang rất đói, thứ hai chính xác là cô không đúng.
Cho nên, cô cắn môi dưới, len lén đi về phía trước mấy bước, cầm tay anh lên một cách thân mật.
"Xin lỗi mà!" Cô giơ tay lên thề, "Đảm bảo lần sau em sẽ không tái phạm như vậy nữa..., em sẽ ra ngoài sớm một chút, đi tàu điện ngầm sớm tí nữa, không để cho anh ở đây ngồi chờ đến đói bụng đâu."
"Làm sao em biết anh đói bụng?" Anh nén cười, quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục giả vờ giận.
"Bởi vì em đang chết vì đói đây." Lúc này, cơ thể cô gần như mềm nhũn.
Đói bụng? Đúng rồi, bây giờ cũng đã 8 giờ rồi, không đói bụng mới là lạ! Giang Tử Lâm cong khủy tay, chủ động kéo tay cô tới gần một chút, mở cửa bước vào trong quán PUB.
"Lần này anh tha thứ cho em." Chút mặt mũi này đối với cô cũng nên chú ý.
"Tối nay ăn cái gì? Em còn muốn uống rượu, sau đó lên sàn khiêu vũ!" Căn bản Hà Phồn Ngọc không nghe thấy hắn nói gì, tự mình biến thành con chim nhỏ như đang bị kích thích, "Em cảnh cáo trước, anh không được uống rượu!"
"Tại sao? Chỉ cho phép hầu rượu thôi à?"
"Bởi vì nếu hai người đều say như nhau, người nào sẽ lái xe đưa về?"
"Chúng ta có tài xế." Anh biết Hà Phồn Ngọc có thói quen tự lái xe, mặc dù anh cũng thế, nhưng nếu uống không ít rượu rồi vẫn có thể kêu tài xế chở về.
"Không được, bà nội em mà biết thì sẽ có chuyện không hay!" Cô không tự chủ chu miệng.
"Được, vậy chúng ta ngồi tắc xi về nhà." Đưa cô về nhà, cũng là thói quen của anh.
Hà Phồn Ngọc nhìn về phía anh, nở một nụ cười ngọt ngào, tâm trạng trở nên rất hưng phấn rồi gật đầu.
Thật ra cô rất mong chờ được đi ra ngoài chơi với Giang Tử Lâm.
Anh rất cá tính, tuy hơi kỳ cục, nhưng là một đấng mày râu, tính tình cương liệt, nói theo một cách khác, cũng còn rất tốt so với nhiều người cô từng gặp, chỉ cần cô làm nũng thì mọi chuyện đều OK!
Không phải đối với bất kỳ người nào cô cũng đều làm nũng! Nhưng đối với anh. . . . . .Trong lòng cô có chuyện không vui thì sẽ đối chọi với anh, rồi nhưng lúc như thế hai người có thể cãi nhau ầm ĩ nguyên cả buổi trời; nhưng những lúc tâm tình cô tốt thì sẽ biết cách làm nũng, cô thích những lúc anh lôi kéo tay cô, hoặc là lúc anh che chở thân thể cô.
Một tuần lễ chỉ gặp anh được có một lần, gần đây cô luôn có ý nghĩ dù một tuần gặp anh vài lần cũng không đủ.
Đi vào PUB, âm thanh ánh sáng vô cùng náo nhiệt, tầm mắt cô nhìn xung quanh, có chút hơi ghen tỵ với một nữ phục vụ có đôi chân thon dài đang đi tới.
Hà Phồn Ngọc trời sanh đã không cao, người thì lại gầy như một miếng ván giặt đồ, cô từ trước đều luôn luôn hâm mộ mấy nữ sinh chân dài đầy đặn.
"Chân dài thật, tốt thật." Cô nhón chân lên, nói ở bên tai Giang Tử Lâm.
"Không sao, em cũng rất xinh đẹp." Anh khen ngợi Hà Phồn Ngọc.
Cô nhỏ giọng nói một câu "Dáng người cũng đẹp, vừa gầy lại còn có khuôn ngực đầy đặn."
"Lớn nhỏ không thành vấn đề, vừa vừa là tốt nhất." Anh tự tin liếc nhìn cô một cái.
"Quỷ háo sắc!" Len lén nhéo hắn một cái.
Bọn họ ngồi trong một cái phòng, một cái bàn lớn kết hợp với 2 chiếc ghế sô pha, ngồi đối mặt với nhau, Hà Phồn Ngọc ngồi bắt chéo hai chân rồi thích thú gọi đồ ăn tới, còn thuận tiện kêu thêm một ít rượu.
"Hình như hôm nay có chút lạnh lạnh, khí trời chuyện lạnh rồi nhỉ." Cô xoa xoa bàn tay lẫn cánh tay trên người.
"Em khoác áo của anh đi." Anh nói xong thì định cởi áo mình.
"Không cần..., còn chưa đến nỗi lạnh lắm." Cô hơi do dự, rồi chợt kéo chiếc trâm trên tóc, mái tóc dài lập tức rũ xuống.
Giang Tử Lâm nhìn mái tóc xoăn đang xõa trên lưng, nhìn khuôn mặt Hà Phồn Ngọc dưới ánh đèn huyền ảo, tại sao lúc nào cô vẫn có thể khiến cho con người ta hoa mắt như thế nhỉ?
Rõ ràng cô không phải là một người mang một vẻ đẹp kiều diễm, thế nhưng anh lại có cảm giác rằng kể cả một nụ cười h