XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Tác giả: Trần Duy

Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015

Lượt xem: 134989

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/989 lượt.

hỏi.
Mẹ Tiêu gật đầu
- Tin tưởng vào mẹ của con đi
- Dạ. . . . . . . – Tiêu Hàn rốt cuộc cũng cười, đang định còn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại di động chợt vang lên, là một số xa lạ
- Alo . . . . .
- Đúng vậy. . . . . .
- Có thật không? Lúc nào thì đi? . . . . . .
- Được, được, gặp lại sau.
Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười và hưng phấn hiếm có.
Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Hàn vui mừng như thế, không nhịn được hỏi:
- Điện thoại của ai vậy, nhìn ra còn rất vui à nha
- Là của Hương Ngưng ạ, cô ấy muốn con dẫn Tiểu Xuyên ra gặp co ấy ạ
Tiêu Hàn không chút nào che giấu sự hưng phấn của mình.
- Thật? Vậy con mau chuẩn bị đi, rồi thì dẫn Tiểu Xuyên đi
Mẹ Tiêu cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Tiêu Hàn gật đầu một cái, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Tiểu Xuyên
- Tiểu Xuyên, ba dẫn con đi chơi có được hay không?
Tiêu Vũ Xuyên đang xem TV vui vẻ nói:
- Dạ được ạ.



Anh Đã Thực Sự Yêu Em


Khi Tiêu Hàn dẫn theo Tiêu Vũ Xuyên đến nơi mà anh và Tống Hương Ngưng đã hẹn trước, Tống Hương Ngưng đã sớm ngồi ở đó đợi. Tiêu Hàn nhìn đồng hồ trên tay một chút, biết mình không có tới trễ, mà chỉ là Tống Hương Ngưng đến sớm, mới dắt theo Tiêu Vũ Xuyên vội vàng đi về phía cô.
- Tới sớm như vậy sao? – Tiêu Hàn cố tỏ ra thoải mái khi hỏi, sau đó anh xoay người lại hỏi Tiêu Vũ Xuyên – Tiểu Xuyên, con nhận ra cô ấy không?
- Con biết ạ – Tiêu Vũ Xuyên cười đến rất vui vẻ – Mấy hôm trước dì đã cùng con chơi banh ạ.
Lúc trước khi không biết bé là con trai của mình, Tống Hương Ngưng cảm thấy bé gọi cô một tiếng “dì” đã làm cô rất vui vẻ, nhưng bây giờ biết bé chính là con trai của mình, lại nghe tiếng gọi “dì” kia, lòng cô chẳng có chút cảm xúc nào. Chỉ là cô vẫn cười nắm tay của Tiêu Vũ Xuyên, nói:
- Tiểu Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Tiểu Xuyên, từ nay không được gọi là dì nữa – Tiêu Hàn nói rõ – Phải gọi là mẹ.
Tống Hương Ngưng vốn muốn ngăn cản Tiêu Hàn nói ra, nhưng tất cả đều xảy ra được đột ngột, cho tới cô cũng không kịp phản ứng. Cô vốn muốn bồi dưỡng tình cảm với Tiêu Vũ Xuyên trước, đợi đến khi thời cơ chính muồi rồi mới nói, nhưng bây giờ, đã không kịp rồi.
- Mẹ? – Tiêu Vũ Xuyên đối với cái danh từ này hết sức xa lạ, đến phát âm còn không chính xác – Dì là mẹ con?
Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Vũ Xuyên, thật lâu sau mới gật đầu một cái, coi như là thừa nhận.
Tiêu Hàn thấy chuyện đã giải quyết xong rồi, cái gì cũng không cần che giấu nữa:
- Cho nên, từ bây giờ Tiểu Xuyên có thể thoải mái chơi với cô, chỉ là không thể gọi cô là dì nữa mà phải gọi cô là mẹ.
Tiêu Vũ Xuyên rất ít thấy gương mặt nghiêm túc của Tiêu Hàn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
- Vậy. . . . . . Tiểu Xuyên, con bây giờ gọi một tiếng mẹ được không? – Tống Hương Ngưng tràn đầy mong đợi hỏi.
Dù sao Tiêu Vũ Xuyên vẫn chỉ là đứa bé, Tống Hương Ngưng vừa nói, bé liền nghe theo
- Mẹ!
Thậm chí khi bé gọi còn kèm theo một nụ cười sảng khoái.
Tống Hương Ngưng nghe được, nước mắt lập tức chảy ra
- Tốt, tốt! Tiểu Xuyên, gọi một tiếng nữa đi.
- Mẹ!
- Gọi một tiếng nữa được không?
- Mẹ!
- Gọi nữa đi.
- Mẹ . . . . . mẹ . . . . . . mẹ . .. . . . . .
. . . . . .
Có lẽ là ý thức được mình có phần điểm luống cuống, cuối cùng Tống Hương Ngưng không bảo cho Tiêu Vũ Xuyên gọi nữa, mà kích nhìn Tiêu Hàn
- Tiêu Hàn, cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em nhìn lại Tiểu Xuyên
Tiêu Hàn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Hương Ngưng, đau lòng nói
- Không có việc gì, Tiểu Xuyên vốn chính là con trai của em, huống chi anh nhớ lúc đó đã nói sẽ để cho em nhận lại Tiểu Xuyên, cho nên, em không cần phải thấy mang ơn anh.
Tống Hương Ngưng biết nói cái gì đi nữa cũng là uổng công, không thể làm gì khác hơn là im lặng, chỉ nhìn Tiêu Hàn cười một cái.
- Mẹ, mẹ có thể chơi với con không? – Tiêu Vũ Xuyên ngồi bên cạnh không quen với cái không khí vừa nặng nề vừa buồn chán như thế này, liền mở miệng hỏi.
Tống Hương Ngưng cưng chiều nhìn bé:
- Đương nhiên có thể, Tiểu Xuyên muốn chơi cái gì, chỉ cần nói với mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi chơi.
- Được ạ – Tiêu Vũ Xuyên đối với câu trả lời của Tống Hương Ngưng rất là hài lòng – Bình thường ba cũng không có thời gian chơi với con, bà nội và dì lại không chơi với con, con buồn lắm.
- Tiểu Xuyên, dì ấy không đối xử tốt với con sao? – Tống Hương Ngưng đột nhiên nhớ đến chuyện Thường Tiểu Nguyệt và Tiêu Hàn đã kết hôn, cô không biết Thường Tiểu Nguyệt có vì ghét cô mà trút giận lên Tiểu Xuyên hay không.
Tiêu Vũ Xuyên bị hỏi đúng chỗ ngứa liền hướng về Tống Hương Ngưng tố cáo:
- Mẹ, dì ấy đã một lần đánh con
- Cái gì? – Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt sẽ ác tâm như vậy, cô chuyển sang Tiêu Hàn chứng thực – Tiêu Hàn, chuyện đó là thực sao?
Cô rất hi vọng những gì Tiểu Xuyên nó là sai sự thật.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng, không nói gì.
Tống Hương Ngưng cho anh cam chịu
- Tại sao cô ta có