XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Tác giả: Trần Duy

Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015

Lượt xem: 134987

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/987 lượt.

thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Xuyên mới hơn ba tuổi, Tiểu Xuyên có thể làm gì khiến cô ta giận đến phải đánh Tiểu Xuyên? – Thật vất vả ngăn lại những giọt nước mắt vì nghe lời Tiểu Xuyên mà muốn rơi xuống.
- Hương Ngưng, mọi chuyện đã qua rồi, anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn. – Tiêu Hàn an ủi cô – Sau này sẽ không có ai có thể động đến Tiểu Xuyên nữa, càng không ai dám đánh con.
Nghe được tin tức anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn, rất bất ngờ:
- Tại sao anh lại cùng cô ấy ly hôn? Anh chỉ cần nói cô ấy không đánh Tiểu Xuyên là được, không cần phải cùng cô ta ly hôn.
Nếu như bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đánh Tiểu Xuyên mà ly hôn, Tống Hương Ngưng lại đột nhiên cảm thấy đáng thương cho Thường Tiểu Nguyệt.
Tiêu Hàn lắc đầu một cái
- Không chỉ là bởi vì cô ta đánh Tiểu Xuyên, mà bởi vì cái này. – Anh nói xong lấy từ trong ngực ra hai tấm ảnh mà hôm nay anh nhận được – Em cũng biết, nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ không chứa chấp loại con dâu như thế này.
Tống Hương Ngưng nhìn tấm hình một chút, biết tại sao Tiêu Hàn lại đột ngột ly hôn với Thường Tiểu Nguyệt. Lại nghĩ tới tất cả những chuyện của mình trong quá khứ, liền có điểm giễu cợt nói:
- Thật buồn cười, ba năm trước đây chúng ta là nói dối, không ngờ ba năm sau, quả thật lại có chuyện này thật.
- Ba năm trước đây, thật sự là rất xin lỗi em – Tiêu Hàn luôn có cảm giác mình đối với Tống Hương Ngưng tồn tại quá nhiều thiếu xót – có lẽ, ba năm trước đây, chúng ta không nên ly hôn.
Anh có chút dò xét nói.
Tống Hương Ngưng lại lắc đầu
- Không, chúng ta là nói dối, để có thể sinh Tiểu Xuyên ra, nay mọi chuyện chỉ là quá khứ mà thôi. Tất cả đã kết thúc. – Cô không muốn thừa nhận lúc nghe Tiêu Hàn nói như thế, trong nội tâm sâu thẵm dâng lên một tia vui vẻ.
- Nhưng, ba năm trước đây nếu như chúng ta không ly hôn, hiện tại mọi chuyện cũng sẽ không hỗn loạn như vậy. – Tiêu Hàn tiếp tục nói.
Tống Hương Ngưng lại như cũ lắc đầu
- Không, không có tình yêu, hôn nhân chắc là sẽ không lâu dài. Ba năm trước đây anh căn bản là không yêu em nên không thể nói thế.
Sau đó cô nhìn đồng hồ, cảm thấy nên đã đến giờ phải về, liền nói vài lời tạm biệt hai cha con. Sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng một mình rời đi, Tiêu Hàn rơi vào trầm tư . . . .
Ba năm trước đây, anh đối với em không phải là tình yêu? Còn hiện tại, anh đã thực sự yêu em.



Ngã Bài
Sau khi Thường Tiểu Nguyệt rời khỏi nhà họ Tiêu, cô đã trở về căn nhà nhỏ mà ban đầu mình sống. Cô để hành lý xuống, ngồi trên ghế sa lon, một mình rơi vào trầm tư.
Không nghĩ tới, chỉ trong vòng một ngày vận mệnh của mình lại có nhiều thay đổi như vậy. Đầu tiên là đánh Tiểu Xuyên để bị mẹ Tiêu và Tiêu Hàn phát hiện; tiếp theo là ở “Lam Điều” gặp Lăng Lạc, một người đàn ông kỳ quái, khiến cho cô đã làm những chuyện mà đến cô cũng chẳng thể tin nổi; sau đó bị Lăng Lạc uy hiếp, cô không chịu để mình bị uy hiếp, không nghĩ tới anh lập tức đem sấp hình đó chuyển phát cho Tiêu Hàn; cuối cùng Tiêu Hàn trực tiếp cùng cô ly hôn. Những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, thật sự khiến cho người ta rất khó tiếp thu.
Lăng Lạc, đúng là một người đàn ông kỳ quái, cô có cảm giác anh rất quen thuộc, giống như đã gặp qua anh ở đâu đó, nhưng là nơi nào thì cô không nghĩ ra, không thể nào nhớ nổi, càng muốn nhớ, đầu của cô càng đau.
“Lam Điều”, đúng, “Lam Điều”! Hiện tại đi đến đó, có thể sẽ gặp lại anh ta! Thường Tiểu Nguyệt nghĩ tới, vội vàng xốc túi xách lên, đóng cửa lại, đi đến “Lam Điều”.
- Anh thật sự là ai? – Thường Tiểu Nguyệt chỉ biết anh không phải bình thường người, hơn nữa, cô cơ hồ có thể xác định, anh cùng cô trước đây từng có một quan hệ nào đó rất thân mật, chỉ là cô không nhớ nổi chuyện đó mà thôi.
- Em muốn hỏi anh chuyện này sao? – Lăng Lạc không đáp hỏi ngược lại – Anh đã nói rồi, anh tên là Lăng Lạc.
Thường Tiểu Nguyệt còn gọi thêm một ly bia, lần nữa uống một hơi cạn sạch
- Anh biết tôi không phải muốn hỏi cái này mà
- Vậy em muốn hỏi cái gì? – Lăng Lạc cố ý giả bộ ngu – Em đừng nói là em nghĩ anh và cái người cùng em quan hệ đêm hôm đó là khác nhau nhé? Tại sao em còn hỏi câu hỏi này.
Trên mặt anh vốn đang là nụ cười vui vẻ nhưng nó cũng dần dần biến mất.
- Trước đây chúng ta có biết nhau hay không? – Thường Tiểu Nguyệt càng ngày càng hoài nghi, cô không cho là một người không quen biết lại vô duyên vô cớ tới chia rẽ gia đình của cô như vậy.
- Tiểu Nguyệt – Lăng Lạc vẫn không trả lời vấn đề của cô, mà lại hỏi – Năm nay em hai mươi tám tuổi phải không?
Thường Tiểu Nguyệt nhìn anh một cái, thật lâu sau mới gật đầu.
- Đại khái là đã tám năm rồi – Lăng Lạc lầm bầm lầu bầu.
Thường Tiểu Nguyệt thính tai lập tức hỏi:
- Cái gì mà đã tám năm?
Cô càng ngày càng xác định, cô và Lăng Lạc đã có quen biết từ trước, nhưng tại sao cô không có ấn tượng, cô cũng rất mơ hồ về chuyện này?.
Lăng Lạc lắc đầu một cái, vừa cười hỏi:
- Tiểu Nguyệt, em còn nhớ những chuyện lúc em m