XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Tác giả: Đại Ôn

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134886

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/886 lượt.

g bị câu “Trân Trân” dọa sợ, nhìn bộ dạng chú Tiêu tây trang thẳng thớm, cô nghẹn ngào, thì ra đây chính là bộ dạng bí mật của cán bộ quốc gia.
Bội Chi đã quen, vỗ vỗ Đỉnh Phong, nhỏ giọng nói: “Xem đi, bố chồng và mẹ chồng của cậu cũng rất hòa ái dễ gần mà!”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì tớ nghi ngờ bọn họ là họ hàng với cha của tớ!”.
Bội Chi “phụt” cười, nói: “Vậy không phải rất tốt sao, về sau không sợ bố mẹ chồng không hợp với cha cậu”.
Đỉnh Phong đỏ mặt, nói: “Bội Chi, tớ cảm thấy nói nhừng lời này còn quá sớm!”.
Bội Chi lắc đầu, mặt hưng phấn nói: “Cái rắm, với sự công kích của tớ và ám hiệu của cậu, Tiêu Mộc sớm muộn cũng là vật trong túi cậu! Sau đó tớ sẽ nghiền ép Tiêu Mộc!”.
Đỉnh Phong nhìn Bội Chi, trang nghiêm gật đầu một cái.
“Đỉnh Phong, Bội Chi, mau tới ăn cơm, hôm nay chú làm rất nhiều món!”. Tiêu Hoa nói.
Bội Chi vội vàng trả lời: “Vâng, chú”. Quay đầu nói với Đỉnh Phong: “Tốt nhất là cậu ăn ít một chút”.
Không đợi Đỉnh Phong hỏi tại sao, Bội Chi đã chạy đến phòng ăn.
Thấy đồ ăn trên bàn, Đỉnh Phong cảm thấy hai mắt tỏa sáng , không tính các loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng màu sắc tươi sáng nhìn rất ngon miệng, cầm đũa nếm thử một chút, mùi vị không kém bác Trương.
Đỉnh Phong khen: “Chú, chú làm ngon quá!”.
Tiêu Hoa cười ha ha: “Thật sao? Ha ha ha!”.
Hà Trân múc cho mỗi người một chén canh, lúc đưa đến tay Đỉnh Phong, nói: “Cô bé, uống nhiều một chút, cô vừa nhìn đã cảm thấy thích cháu!”.
Đỉnh Phong vui vẻ, nói: “Cảm ơn cô”.
Bội Chi lo lắng nhìn Đỉnh Phong, không biết là cô ấy lo lắng cái gì nhưng mà so với Đỉnh Phong thì cô ấy ăn rất ít.
Tiêu Mộc cũng ăn rất ít, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Đỉnh Phong, đôi mắt thâm thúy ngoài lạnh nhạt, còn lóe lên một tia lo lắng.
Đỉnh Phong vẫn không phát hiện, vẫn vui vẻ ăn tiếp.
Chú Tiêu càng vui vẻ, gắp thức ăn cho Đỉnh Phong, cười không khép miệng.
Kết quả cuối cùng là, khi Đỉnh Phong về, phải nhờ Bội Chi dìu. Trước khi đi, cô còn nói với Tiêu Hoa và Hà Trân: “Cảm ơn cô chú đã khoản đãi”.
Tiêu Hoa vui vẻ nói: “Cô bé về sau thường xuyên đến nhé, chú rất thích cháu!”.






Hà Trân cũng nói: “Cô bé, về sau nhìn thấy cô nhất định phải gọi chị, chị sẽ càng thích em!”.
Tiêu Mộc ở bên, bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ”.
Hà Trân cười cười: “Được rồi, Tiêu Mộc tiễn Đỉnh Phong, Bội Chi cháu về sớm đi, để Tiêu Mộc đưa Đỉnh Phong đi là được rồi”.
Bội Chi gật đầu một cái, nói khẽ với Đỉnh Phong: “Nắm lấy cơ hội, gần gũi với Tiêu Mộc nhiều vào”.
Đỉnh Phong ra dấu “OK”.
Trái tim Đỉnh Phong cảm thấy ấm áp, cúi mặt, gật đầu một cái.
“Ngại quá”. Tiêu Mộc nói.
“Hả? Cái gì?”. Đỉnh Phong ngây ngô hỏi.
“Vừa rồi mẹ anh nói em...”. Tiêu Mộc dừng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bà ấy là người như vậy, có lúc tính tình hơi trẻ con”.
Mắt Đỉnh Phong chứa ý cười: “Em lại cảm thấy rất tốt, chú Tiêu và cô rất hòa thuận. Ba em cũng rất trẻ con nhưng em rất thích ông”.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, khóe miệng khẽ nâng lên, nhẹ nhàng nói: “Ba anh rất thích em, sáng sớm hôm nay ông về nhà nói là đã gặp em, cảm thấy em có thể trở thành bạn vong niên”.
“Phụt —— Chú Tiêu nói như vậy sao? Vậy là em có phúc rồi”. Đỉnh Phong cười, cảm giác mình ăn nhiều thức ăn như vậy cũng đáng!
Tiêu Mộc liếc nhìn Đỉnh Phong, lạnh nhạt nói: “Mẹ anh chỉ cần người khác khen bà ấy trẻ là sẽ rất vui vẻ nhưng mà ba anh rất ít khi thấy thích một người như vậy”.
Đỉnh Phong vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy thì anh nói với chú giúp em, em cũng rất thích chú, em giao định là bạn vong niên với chú rồi”.
Tiêu Mộc mấp máy khóe môi, tóc khẽ rơi trên má: “Ừ”.
Đỉnh Phong nhìn một bên mặt của Tiêu Mộc, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.
Đi đến cửa chung cư, anh chàng bảo vệ vẫn đứng ở đó.
Đỉnh Phong rất muốn rống mấy câu ——
Anh ta có thể đừng dùng ánh mắt kinh hãi đó để nhìn bụng của cô không?
Anh ta có thể đừng dùng ánh mắt bội phục để nhìn Tiêu Mộc không?
Anh ta có thể đừng dùng ánh mắt cực kì bi thảm để nhìn cô và Tiêu Mộc hay không?
Khốn kiếp!
Tiêu Mộc nhìn anh chàng bảo vệ, khẽ nhíu mày.
Anh chàng bảo vệ lập tức dời ánh mắt, ra vẻ là người vô sự, ngâm nga khúc ca, lại lấy cái hộp chứa dầu heo của mình, soi gương nhìn chính mình.
Đỉnh Phong: “... ...... ...”. Rất tốt, được chưa?
Cách chung cư khoảng mười mấy bước, Tiêu Mộc bắt một chiếc xe taxi, đỡ Đỉnh Phong ăn no quá ngồi xuống.
Khuôn mặt người lái xe rất hiền, có vẻ là người hay nói, cười híp mắt nhìn Đỉnh Phong và Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc và Đỉnh Phong còn chưa nói là đi đâu, người lái xe nói: “Đi bệnh viên trung tâm đúng không? Bụng lớn thế này cũng phải năm tháng rồi. Có phải vợ chồng son mới kết hôn không, nhìn rất hạnh phúc”.
Mặt Đỉnh Phong đỏ lên, cúi thấp đầu nhìn cái bụng nhô ra của mình, mặt càng nóng.
Ngược lại Tiêu Mộc vẫn rất bình tĩnh nói: “Đến chung cư XX”.
Người lái xe giật mình nhìn Đỉnh Phong, nói: “Bụng cô ấy lớn như vậy, không đến bệnh viện