
Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi
Tác giả: Na Thù
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 134314
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.
phía sau vài bước, kề bên lỗ tai Thư Ngọc nhẹ giọng nói: “Nếu không được thì nói tiếng Anh đi, đại sứ hẳn là hiểu được.”
Thư Ngọc cười: “Cám ơn.”
Matthew tiên sinh rất trẻ tuổi, tướng mạo người Pháp điển hình, cười rộ lên trông rất hiền hoà.
Thư Ngọc đối mặt với anh ta, trong đầu loé lên cả trăm ngàn ý nghĩ, cuối cùng không thể không cảm thán, thế giới này rất kỳ diệu.
Cô đi lên trước bắt tay với Matthew, dùng tiếng Pháp nói: “Đã lâu không gặp, Matthew tiên sinh.”
Matthew kinh ngạc: “Thực khéo, Đàm, rất vui có thể gặp cô ở đây.”
Cô cười: “Không khéo, hôm nay tôi là phiên dịch của anh.”
Sau khi nghe xong, Matthew nhếch lông mày, vui vẻ tươi cười. Thư Ngọc dùng tay ra hiệu mời, rồi cùng anh ta xem triển lãm. Trưởng trấn vui tươi hớn hở cùng nói chuyện với bọn họ, Thư Ngọc phiên dịch cho hai người rất lưu loát.
Mấy người đi theo sau trợn mắt há mồm nhìn Thư Ngọc thản nhiên bình tĩnh cùng đi với trưởng trấn và Matthew tiên sinh. Cô hiển nhiên dịch rất khá, cũng nắm chắc tình cảnh, giữa ba người thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.
Trong mắt Trình Khởi Phòng dày đặc vẻ khâm phục, tuy rằng cậu ta không hiểu tiếng Pháp, nhưng không khó nhìn ra trình độ chuyên nghiệp của Thư Ngọc không thua gì người phiên dịch cao cấp. Ánh mắt cậu ta theo sát cô, cô lúc này bình tĩnh, giỏi giang và cô thanh khiết thật thà phúc hậu của ngày trước hoàn toàn khác nhau, trong nháy mắt khiến cậu ta cảm thấy bản thân mình chỉ là một đứa nhỏ.
Loại ý nghĩ này khiến cậu ta khó chịu, cậu ta vội vã muốn đuổi theo cô, sau đó vượt qua cô, cuối cùng lùi nửa bước đi sóng vai với cô.
“Anh, anh nhìn chị ta làm gì?” Trình Du bất mãn nói.
Trong khoảnh khắc Trình Khởi Phong hơi bối rối, ánh mắt nhìn hướng khác, ho nhẹ một tiếng nói: “Hôm nay Matthew tiên sinh là nhân vật chính, đương nhiên là nhìn anh ta.”
Trình Du không đồng ý với lý do thoái thác của cậu ta, cô ta hừ nhẹ một tiếng đuổi theo đoàn người.
Nửa ngày phiên dịch chấm dứt, Matthew tiên sinh mời Thư Ngọc đến dự ngọ yến (tiệc trưa). Thư Ngọc thấy trưởng trấn gật đầu mới nhận lời.
Ngọ yến đặc biệt tổ chức để tiếp đón vợ chồng Matthew, cùng dự tiệc là những nhân vật trong trấn có uy tín danh dự, thậm chí thương nhân ngoài trấn cũng đến đây.
Thư Ngọc về nhà thay chiếc sườn xám màu xanh nhạt mà ông chủ Chu đã tặng, cô búi tóc lên. Mặc dù không được lên bàn tiệc, nhưng tốt xấu đừng để thất lễ.
Khi Thư Ngọc xuống bậc thang thì bỗng dưng phát hiện có một chiếc xe đậu dưới tàng cây hoè cạnh nhà. Chiếc xe có rèm che ở dưới bóng cây, lẳng lặng chờ đợi con mồi của nó.
Thư Ngọc bất giác dừng lại bước chân. Xung quanh thật sự yên tĩnh, căn nhà vốn ở nơi vắng vẻ ít người, giờ phút này yên lặng như bình thường.
Cửa xe mở ra từ bên trong, Cô Mang mặc bộ âu phục phẳng phiu đi ra. Anh hướng về cô cười: “Đàm tiểu thư, tôi có vinh hạnh cùng cô đi dự ngọ yến không?”
Thư Ngọc không nói lời nào.
“Matthew đến Thanh Hà là vì tìm anh, anh đi một mình có vẻ không thích hợp lắm.” Anh nói.
Cô tức giận mở miệng: “Trình tiểu thư của anh nhất định rất vui lòng đi cùng anh, muốn tìm bạn gái thì mời cô ta đi.”
“Huh?” Anh cười vui vẻ: “Nếu mang theo vị đại tiểu thư kia, Matthew sẽ cho là anh có người phụ nữ khác bên ngoài.”
Cô không biết nên khóc hay nên cười, chẳng biết thiên kim Trình gia nghe nói như thế sẽ có cảm tưởng gì.
“Đàm tiểu thư, chúng ta muộn rồi.”
Cô đi về phía anh, cúi người ngồi vào trong xe.
Ngọ yến
Ngọ yến được tổ chức tại đình viện lộ thiên của biệt thự Trình gia. Đình viện không lớn, trang hoàng theo phong cách Châu u, ở giữa có một suối phun nước hình tròn hết sức hoa lệ, ngược lại có vẻ tầm thường.
Thư Ngọc khoát tay Cô Mang đi vào buổi tiệc, cô bỗng nhiên ảo não: “Em lại quên ăn chút gì đó trước khi đến tham dự trường hợp thế này.”
Cô Mang cười: “Những thứ kia tuy rằng kém hơn Bắc Bình, nhưng cũng không đến nỗi khó mà nuốt xuống.”
Cô biết anh cố ý, vì thế nghiến răng nghiến lợi: “Em ăn thả ga, vứt đi mặt mũi của anh, thế nào?”
Cô Mang cười gật đầu: “As you wish.”
Matthew kéo Cô Mang bỏ đi: “Để hai cô ấy có không gian riêng.”
Thư Ngọc và Mary vừa đi vừa ăn.
Mary cảm thấy hứng thú với món ăn Trung Quốc, thừa dịp ăn món tráng miệng rất ngon cô lập tức kích động muốn Thư Ngọc đến thử. Thư Ngọc dứt khoát bỏ xuống băn khoăn, cùng Mary ăn thoải mái.
Hai người vừa nếm thức ăn ngon vừa nói chuyện phiếm. Trên đường không ai quấy rầy, họ vui vẻ ung dung tự tại.
“Thật là thô tục.”
Thanh âm khinh miệt bay tới, Thư Ngọc vừa ngẩng đầu thì thấy Trình Du cùng hai cô bạn mặc váy tây dương không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh hai cô. Trình Du thay sườn xám màu hồng, Thư Ngọc liền lập tức nhận ra chiếc áo đó là hôm kia Cô Mang chọn lựa ở Chu Kí.
Mary vừa nghe lời nói của Trình Du liền nhíu mày. Tiếng Trung đơn giản cô vẫn nghe hiểu được, Trình Du được nuông chiều như vậy lời nói vô lễ chẳng lọt vào tai. Cô quay đầu lại nhìn Thư Ngọc, ánh