Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mạnh Mẽ Khi Yêu

Mạnh Mẽ Khi Yêu

Tác giả: Quý Khả Tường

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 134855

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/855 lượt.

bắt chước cô gọi một phần ăn trưa, vừa ăn vừa nhìn trộm biểu cảm trên gương mặt cô.
Cô từ tốn nếm từng sợi mì, thi thoảng, đôi môi xinh đẹp như cánh hồng đỏ thắm lại mỉm cười, nụ cười ngọt ngào làm anh hồn điên phách đảo.
Coi bộ cô rất ưng ý với bữa trưa.
Mạnh Đình Vũ chậm chạp đưa ánh mắt quay về đĩa cơm cà ri của mình... có lẽ anh đã có một sự lựa chọn sai lầm, quán này nổi tiếng với món mì Ý, chứ đâu phải món cà ri ngu ngốc của anh.
Trái ngược sự vui vẻ mãn nguyện của cô, anh thấy bữa trưa thật nhạt nhẽo.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong bữa trưa, đột nhiên cô đứng dậy.
Bây giờ mới chịu rời khỏi quán cà phê này à? Anh vội bám theo, nhìn thấy cô bước ra ngoài đường rồi mới vội vã để lại một tờ tiền lớn, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ không cần thối lại.
Anh lại tiếp tục công việc thám tử bất đắc dĩ của mình.
Cô sang đường, đi về trạm tàu điện ngầm đối diện. Tim anh nhảy vọt lên khi cô bước sang đường, chờ đến khi anh lấy lại thần trí, cô đã ung dung tiến vào trạm rồi.
Cô bước lên tàu, anh cũng lên theo, ngồi cách cô vài hàng ghế, chăm chú dõi theo từng cử động của cô, cô lấy ipod từ túi xách ra, im lặng nghe nhạc.
Cô thư thái nghe nhạc, anh thì chẳng có việc gì làm, chỉ biết lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt cô.
Và đây chắc chắn là một chuyện rất thú vị. Cho dù chỉ ngồi trên tàu điện ngầm, với chiếc tai nghe nhỏ xinh, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng vô cùng phong phú.
Đôi lúc cô mỉm cười, lúc thì lắc đầu theo điệu nhạc, lúc lại trêu chọc một đứa bé luôn miệng la hét trên tàu, lúc lại thả hồn củng cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Khi cô dõi mắt về phương xa đó, khuôn mặt nhìn nghiêng của cô như chìm vào một lớp sương mù, khiến các nét trở nên dịu dàng nhã nhặn hơn, càng khiến người ta khó hiểu được lòng cô đang nghĩ gì.
Lồng ngực anh se lại, ánh mắt nhìn cô chứa đầy khát khao.
Anh nhận ra bản thân vô cùng muốn biết những suy nghĩ hiện giờ của cô là gì.
Đến trạm Trung Sơn, cô đứng dậy xuống tàu.
Bám theo cô không phải là một việc dễ dàng, vì cách cô đi trên đường như một bản nhạc phá cách, lúc chậm lúc nhanh, đặc biệt vào lúc người ta ngơ ngác mông lung nhất, luôn để lại một khoảng trống vô định.
Cô bỗng dừng lại ở một chỗ nào đó, chăm chú quan sát một đồ vật mà anh cảm thấy chẳng đáng phải mất thời gian như thế.
Giống như hiện tại, cô đứng giữa đường dành cho người đi bộ, ngước đầu ngắm nghía một thân cây.
Cây thì có gì đáng xem cơ chứ? Anh nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của cô. Nở hoa rồi? Hay lá cây đang rơi? Hay là trên cây có quả dễ thương nào đó?
Đều không phải, chỉ có những tán lá thưa thớt.
Anh không hiểu, không đoán ra được chỗ thần diệu ở đâu, nhưng cô lại nhíu mắt, say mê ngắm nghía rất lâu, rất lâu.
Thẩm Tĩnh ơi Thẩm Tĩnh, không phải em bị ấm đầu rồi chứ?
Anh thầm lo lắng.
Cô cứ đứng dưới tán cây một lúc lâu, đúng lúc anh sốt ruột định lên tiếng thì cô quay người bước đi.
Trái tim thấp thỏm của anh mới được bình an trở lại.
Anh theo cô đến một tòa nhà máu trắng trên đường Trung Sơn Bắc, trên cánh cửa sắt được chạm khắc cầu kỳ của kiến trúc mang phong cách Nam Mỹ này có treo một tấm biển hiệu, biển hiệu là mấy chữ “Tòa nhà Quang Điểm Đài Bắc”.
Cô bước qua những dãy ghế dành cho khách uống cà phê ngoài trời, duyên dáng bước vào bên trong. Đi qua dãy sản phẩm dùng thử, anh tưởng là cô sẽ vào tiệm sách, mặt mũi tối lại, anh rầu rĩ không biết cô sẽ tiêu phí không biết bao nhiêu thời gian ở nơi này, nhưng cô đã lờ hiệu sách đi, bước về rạp chiếu phim ở góc trong cùng.
Thì ra muốn đi xem phim.
Mạnh Đình Vũ không thể không thú nhận, bản thân anh đã thở phào nhẹ nhõm.
Đi xem phim cũng không tệ, cũng đã mấy năm nay anh chưa xem phim ngoài rạp rồi.
Anh thấy may mắn vì cô đã không chọn những chỗ giết thời gian không thích hợp với anh, nếu cô ấy chọn một hiệu sách hoặc một quán cà phê chắc anh sẽ phát điên lên mất.
Chỉ là anh không lường trước được rằng dù đã bước vào rạp chiếu phim, cô vẫn có cách khiến anh nổi khùng lên.
Bởi cô đã chọn một bộ phim tài liệu lê thê bất tận dài dòng vô biên của một đạo diễn vô danh nào đó mà có trời mới biết ông ta là ai.
Khi bước ra khỏi rạp, đôi mắt cô đỏ ửng.
Đôi mắt cô hơi sưng, khóe mắt còn vương vài giọt lệ vì xúc động mà lặng lẽ rơi xuống, gò má cũng hơi ươn ướt.
Khóc một trận sảng khoái làm sao!
Cô dùng ngón tay quệt đi vệt nước mắt, bờ môi cong lại tự cười giễu mình.
Quả là một bộ phim tuyệt vời, mặc dù ống quay của đạo diễn có chút chậm rãi, đôi lúc còn hơi nặng nề, nhưng bộ phim chủ yếu nhắm đến những vấn đề nhân sinh, khiến người xem giác ngộ phần nào.
Một bộ phim kì diệu! Được khóc thảm thiết một trận thế này, cảm giác thật hạnh phúc.
Cô mỉm cười, bước vào phòng vệ sinh, rửa mặt, vuốt lại những lọn tóc rối, buộc lại mái tóc đuôi gà.
Sau đó, cô rút tiền ra, đang định đi đến Starbucks mua một ly Caramel Cappuccino thì thoáng thấy một người đàn ông từ phòng chiếu phim bước ra.
Anh ta bước đi chậm rãi, đuôi tóc cong lên rất buồn cười, có lẽ do t