
Tác giả: Quý Khả Tường
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134863
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/863 lượt.
chính là niềm hạnh phúc mới mà em nói đến sao?”
“Sao anh lại biết?”, cô trợn mắt kinh ngạc, “Anh theo dõi em?”.
Anh nhất thời lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “Đúng, anh đã đi theo em”.
“Tại sao lại phải làm như vậy?”, cô hỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Bởi vì anh muốn biết cái mà em gọi là niềm hạnh phúc mới là gì, vì anh sợ hôm trước em chỉ nói dối, vì anh không an tâm được, thế nên...”
“Nói đơn giản thì, anh không tin em chứ gì?”, cô cắt ngang lời anh, giọng nói rất nhẹ rất mềm, nhưng lại có hàm ý sâu xa khiến người ta thoáng lạnh sống lưng.
Mạnh Đình Vũ sững sờ.
“Anh cho rằng em vẫn là cô gái non nớt ngày xưa sao? Có phải anh nghĩ là, năm đó anh bỏ rơi em, khiến đến bây giờ em vẫn cô đơn một mình, thế nên anh có trách nhiệm phải chăm sóc em?”
Tại sao ngay khi trách móc anh, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh như không, giọng nói cũng lạnh nhạt như thế.
Mạnh Đình Vũ bàng hoàng, trong chốc lát đứng lặng câm, khó khăn lắm mới mở miệng được.
“Anh thừa nhận có nghĩ như thế, chẳng lẽ không phải sao? Tĩnh, không thì tại sao đến bây giờ em vẫn không quen người đàn ông khác? Rõ ràng có rất nhiều người theo đuổi em.”
“Em không quen với người đàn ông khác, bởi vì một mình em cũng có thể sống rất vui vẻ. Anh dám bảo đảm, bên cạnh em có thêm một người đàn ông thì em sẽ vui vẻ hơn không?”
Anh cứng họng.
“Nếu một người đàn ông không có khả năng làm cho em vui vẻ hơn thì em không cần anh ta. Em không hy vọng một người đàn ông làm hỏng niềm vui mỗi ngày của em.”
Tia sáng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy đang chế nhạo anh ư? Anh không dám chắc chắn. “Em nói một người đàn ông sẽ... làm hỏng niềm vui mỗi ngày của em ư?”
Đây là lần đầu tiên anh được biết đến ý nghĩ này, trước giờ chưa có cô gái nào dám nói vậy trước mặt anh. Họ chỉ mải quanh quẩn xung quanh anh, cầu mong được anh để mắt tới.
“Em nghĩ anh không thể hiểu được”, cô lạnh lùng mỉm cười, dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, “Thì ra mấy năm làm việc ở New York cũng không dạy anh cách tôn trọng phụ nữ, chỉ khiến anh trở thành một người đàn ông gia trưởng, cao ngạo hơn mà thôi”.
Anh là người đàn ông gia trưởng?
Mạnh Đình Vũ nhíu mày, cảm xúc đầu tiên khi đón nhận lời bình phẩm của cô là tức giận, sau đó anh dần tỉnh ngộ.
Anh chăm chú quan sát người phụ nữ đứng trước mặt mình, cô đứng thẳng lưng kiêu hãnh, nhìn thẳng vào mắt anh, không hề run sợ, cũng chẳng lúng túng.
Không, có lẽ không phải anh trở thành một người đàn ông gia trưởng, mà cô đã biến thành một phụ nữ trưởng thành rồi.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Thì như em thấy, ăn tối.”
Đôi nam nữ ngồi đối diện trên bàn ăn lung linh ánh nến, trong nhà hàng sang trọng tao nhã, chỉ có điều khuôn mặt hai người lạnh băng như đá.
“Sao lại phải ngồi đối diện với em?”, người phụ nữ lạnh lùng chất vấn.
“Vì chỗ này trống mà”, người đàn ông điềm nhiên đáp lại, “Hơn nữa chúng ta cũng là người quen, nhà hàng lại đông khách, anh chẳng nghĩ ra được lý do nào để chúng ta không ngồi cùng bàn cả”.
Thẩm Tĩnh lắc đầu, coi anh như không khí, vẫy nhân viên phục vụ để gọi món.
Cô tặng cho nhân viên phục vụ một nụ cười hiền hòa: “Hôm nay có món gì đặc biệt không?”.
“Có cá ngừ sống, tươi ngon”, nhân viên giới thiệu, “Làm sushi rất tuyệt”.
“Vậy thì cho tôi một phần sushi cá ngừ. Thêm một xiên thịt gà nướng, trứng cuộn, củ mài, sushi bạch tuộc...”, cô thành thục chọn món.
“Đều là suất một người ăn ạ?”, nhân viên hỏi lại.
“Ngài đây muốn ăn gì sẽ tự gọi”, ánh mắt châm biếm lướt qua Mạnh Đình Vũ.
Anh không chịu thua cũng trợn mắt lên nhìn, giật lấy cuốn menu trong tay cô, vừa nhìn qua đã muốn nín thở.
Thì ra đây là một nhà hàng sushi Nhật, anh chúa ghét những món cá sống như thế này, đã mấy lần định ăn thử, nhưng vẫn không chiến thắng được bản thân.
Anh thần người ra, không biết nên gọi món gì.
Thẩm Tĩnh cười thầm nhìn anh.
Nhìn thì biết anh ta đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đã không ăn được sushi Nhật, lại còn bướng bỉnh theo cô vào đây làm gì, đáng đời!
Cô ung dung chờ đón màn kịch hay.
“Ừm...”, anh cố gắng tìm những món ăn quen thuộc trên menu, “Hay là thịt xiên nướng đi”.
“Thịt gì ạ?”
Anh định nói thịt gà, chợt nhớ ra Thẩm Tĩnh mới gọi thịt gà, liền ngậm miệng luôn, liếc qua menu, thấy những loại khác toàn nội tạng gì đó thì rùng mình sợ hãi.
Anh ghét ăn nội tạng động vật.
“Thịt gà xiên đi”, đắn đo nửa ngày trời, cuối cùng vẫn gọi món giống cô, thật đáng thất vọng.
“Còn gì nữa không ạ?”, nhân viên hỏi tiếp.
Còn có gì nữa? Anh lại lật menu. Bê cả cái nồi lên đây được chứ? Sashimi? Tempura? Khốn khiếp! Cái quán này nổi tiếng món gì chứ? Anh không muốn chọn đại một món, để lộ ra sự kém hiểu biết của mình, rồi phải hứng chịu ánh mắt chế giễu của Thẩm Tĩnh.
Anh lướt nhanh cả cuốn menu, càng muốn tỏ ra sành sỏi, lại càng không biết nên chọn món nào, trong lòng bối rối, trán lấm tấm mồ hôi.
“... Cho anh ta một suất cơm cá