Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đản Đản

Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015

Lượt xem: 1342206

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2206 lượt.

có cơ hội hợp tác lần sau!”
Cô vui vẻ bắt tay lại, “Chuyện nên làm mà, đó là yêu cầu của công việc! Hy vọng lần hợp tác sau!”
“Cô Thẩm có phiền khi dùng bữa với tôi không?” Quang Cốc nở nụ cười mê hoặc.
Nhưng cô chẳng có chút động lòng nào.
“Được thôi, có cơ hội tôi sẽ mời.” Cô đồng ý cho qua chuyện.
“Sao có thể thế được? Bữa ăn này nhất định là tôi mời! Nếu phó tổng Hứa có thể đại giá quang lâm nữa thì tốt biết bao…” Lộ mục đích rồi.
Tất cả các ngôi sao đều như vậy sao? Chẳng bỏ lỡ cơ hội nào sao?
Hứa Ngạn Thâm quen biết rất nhiều nhà sản xuất, nhạc sĩ hàng đầu, lần này, đối phương có hứng thú ở phần nào thế nhỉ?
Tiếc là, cô không thích công việc của mình bị gắn với chồng trong bất kỳ trường hợp nào.
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười đẩy cửa phòng thu âm.
Đến trước cổng đài, tiếng hò reo như sấm dậy, rất đông người loi nhoi chồm về phía trước hàng rào bảo vệ khiến cô giật nảy mình.
Xem ra, Truyền kỳ quả thật nổi như cồn.
Nổi tiếng, Quang Cốc khó tránh có chút dương dương tự đắc, một nhóm vệ sĩ vây quanh lấy cậu ta, Ngô Đại Sơn thận trọng đi về phía trước mở đường.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã 9:15, vẫn chưa muộn lắm, cô lập tức quyết định đợi cho đám đông fan cuồng giải tán rồi mới về.
Nhưng mới đi được vài bước, không chỉ cô mà Quang Cốc, Ngô Đại Sơn đều thấy có gì đó không bình thường.
“Ảnh”
“A…Ảnh… chúng em yêu anh!”
Không phải là nên hét tên “Quang” sao? Cô tặc lưỡi.
“Chúng em yêu anh, hoàng tử mắt một mí trong truyện tranh!”
Ngoài một số ít thỉnh thoảng kêu gào vài câu “Quang”, còn hầu như tất cả mọi người đều cuồng nhiệt, kích động không ngừng gào “Ảnh”, hơn nữa, đám đông fan không ngừng đông thêm, rất rõ ràng, rất nhiều fan đã lục tục kéo đến.
Nhân vật gây nên sự náo nhiệt này, ngồi trên chiếc sô pha trong đại sảnh, dáng người dong dỏng, nhìn thấy họ bèn bình thản đứng lên, ánh mắt cậu nhìn xuyên qua phía sau Ngô Đại Sơn và Quang Cốc, cười lịch sự:
“Thẩm Chức Tâm, tôi có thể uống cà phê chị mời chứ?”
Cô sững người.
Lúc này mới nhớ ra, đó là lời mời suông mà cô thuận miệng nói ra.
Không ngờ, cậu cho là thật.
Cảnh Trúc cũng đến ư? Vả lại còn ngồi đợi chừng đó thời gian?
Mặt Quang Cốc sa sầm lại, nhưng Cảnh như không hề nhìn thấy, dường như ánh mắt cậu chỉ thấy một người.
“Chức Tâm, cảm ơn chị đã giúp tôi tìm Thiên Tinh qua chương trình.”
Mỗi người một tách cà phê, họ ngồi đối diện nhau.
Cậu ta cụp mắt, không nói gì nhiều. Còn cô thì hiếu kỳ chết được, một ngôi sao lớn thế này lại đợi cô cả buổi tối, chỉ để uống một tách cà phê sao? Đánh chết cô cũng chẳng tin!
“Có việc gì cần tôi giúp không?” Cô ôn tồn lên tiếng xóa tan sự im lặng.
Hay là cũng muốn tìm Hứa Ngạn Thâm để giới thiệu với nhà sản xuất, nhạc sĩ danh tiếng?
Hàng mi đang cụp xuống bỗng khựng lại.
Cuối cùng cậu có thể khẳng định, cô nói muốn mời cậu uống cà phê chỉ là lời nói suông mà thôi. Thế mà cậu còn tưởng là thật, một ngày nhìn màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn đần độn đến nỗi tự bấm gọi vào số mình mấy lần xem tín hiệu có bị trục trặc gì không.
Đàn không vô, viết nhạc cũng không ra, cứ như thế, đợi mấy ngày liền.
Vốn nghĩ chỉ là “tiện đường” đi tìm người quản lý mà thôi, ai ngờ lại gặp cô, “Thẩm Chức Tâm, tôi có thể uống cà phê chị mời chứ?” Câu nói này, cứ thế mà thốt ra khỏi miệng.
Cậu trù trừ không đáp, thế là cô đoán ngay, “Là vì Thiên Tinh ư?” Cô tiếp tục dẫn dắt cậu.
Đừng khách sáo chứ! Cô thật sự có cảm tình với chàng trai mắt một mí đang ngồi trước mặt này, có thứ để cậu “lợi dụng”, cô rất vui vẻ chấp nhận! Cứ cho yêu cầu đó rất phản cảm đi nữa, giới thiệu cậu làm quen với Hứa Ngạn Thâm, cô cũng thấy không thành vấn đề!
“Cứ cho là vậy đi.” Cậu gật đầu.
Thìa cà phê chậm rãi khuấy thành từng vòng từng vòng trong ly cà phê, cậu không biết phải nói gì.
Không phải là muốn làm quen với Hứa Ngạn Thâm ư? Tâm trạng cô lại thấy vui vẻ hơn.
“Hai người là tình nhân của nhau à?” Cậu rất yêu cô ấy, đúng không? Câu này hình như không cần phải nói, cô có thể cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà Cảnh Trúc dành cho Thiên Tinh.
Cô thật sự không cố ý, nhưng hiếu kỳ là thiên tính của con người mà.
“Không phải.” Cậu nhấc thìa cà phê lên, uống một ngụm.
Không phải? Sao có thể như thế?! Cô suýt chút nữa thốt lên những lời trước này.
Nhưng, vừa nghĩ đến thân phận của cậu, quả thật, chẳng có một ngôi sao đang nổi tiếng nào lại có thể đi thừa nhận chuyện tình của mình trước đây.
Cô không hỏi thêm gì nữa.
“Muốn ăn bánh không? Tôi mời chị.” Cậu nở nụ cười.
Trong không gian một màu lam thuần khiết của quán cà phê, nụ cười của cậu không có cái vẻ cố ý phong tình như Quang Cốc, mà là một nét quyến rũ rất tươi tắn, tự nhiên.
Thấy cô nhìn cậu cười, cậu ngập ngừng một lát, cách chuyển đề tài của cậu hình như bị thất bại rồi.
“Thiên Tinh… lúc sáu tuổi, tôi từng hứa với cô ấy, không thổ lộ với bất kỳ ai về quan hệ giữa hai chúng tôi.” Cậu nghĩ rằng cô ấy vẫn còn để tâm đến lời hứa này.
Không phải


Insane