Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mắt Xanh Mê Hoặc

Mắt Xanh Mê Hoặc

Tác giả: Sa Gia Tiểu Bối

Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341072

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1072 lượt.

lại, chẳng lẽ Ngải Đăng chuẩn bị mang cô về nước thăm người thân?
Nhưng không lâu sau, Tiêu Tiêu nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ từ trên phi cơ đi xuống liền kích động, là mẹ cùng Dạ Bố Trí.
“Mẹ, mẹ”
Tiêu Tiêu vừa kêu vừa mở vội cửa xe định chạy vụt ra ngoài, , lại bị Ngải Đăng bế lên từ phía sau, bước nhanh nghênh đón.
“Mẹ, Dạ Bố Trí, sao mọi người tới đây”
Tiêu Tiêu quá mức vui mừng và kinh ngạc từ trong ngực Ngải Đăng giãy xuống dưới, nhào vào lòng Hà Thanh Lăng, cô nhớ…quá nhớ…quá nhớ mẹ rồi, Hà Thanh Lăng vuốt cái trán còn có chút sưng đỏ của Tiêu Tiêu rất đau lòng, ngày hôm qua Ngải Đăng gọi điện thoại tới nói Tiêu Tiêu ngã từ thang lầu xuống, lúc ấy khiến cho bà sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau lại nghe anh nói không có trở ngại, mới thoáng an lòng một chút nhưng nghĩ đến việc con gái mình cô độc một mình ở nước ngoài hiện tại lại sinh bệnh không có thân nhân tại bên người, đang thương lượng cùng Loan ba ba định đến Na Uy thăm Tiêu Tiêu, vừa vặn Ngải Đăng cũng có ý này, liền sắp xếp máy bay riêng ngày hôm sau đến nhà đón mọi người đến đây. Loan ba ba cùng Loan Thần Thiên bận rộn không thể nào đi được, chỉ có thể phái người đàn ông còn lại của nhà bọn họ là Dạ Bố Trí làm đại biểu tới thăm Tiêu Tiêu. Dạ Bố Trí nhìn thấy dáng vè khỏe mạnh của Tiêu Tiêu.Khóe miệng luôn mím chặt dọc theo đường đi mới buông lỏng xuống.
“Con xem con gầy đến thế này kìa, ăn cơm không ngon sao?”
Hà Thanh Lăng bước đến liếc mắt nhìn Ngải Đăng, không phải nói sẽ chăm sóc con bà thật tốt sao.
“Con ăn được rất nhiều ạ , mẹ ngồi máy bay lâu như vậy, mệt mỏi không?”
“Mẹ khỏe, chỉ có Dạ Bố Trí trên suốt đường đi không hề chợp mắt, thằng bé này đã nói với nó là con không sao rồi, vậy mà nó vẫn không yên lòng.” Hà Thanh Lăng yêu thương vỗ vỗ đầu nhỏ mái đầu của Dạ Bố Trí, nhỏ như vậy đã biết yêu thương người trong nhà rồi.
“Ha ha, Dạ Bố Trí lại đây, để cô nhìn xem nào, oaaa, rất cao lớn nha”
Tiêu Tiêu làm ra vẻ cao hứng như có con sắp sửa trưởng thành, Dạ Bố Trí hiện tại so với lúc mới gặp hoàn toàn khác hẳn, mặc bộ u phục nhỏ nhắn may sát người, mang giày đen nhỏ. Loan gia đã chăm sóc thằng bé rất khá.
“Được rồi, Bé ngoan, về nhà trước rồi nói sau”
Hành lý đã sắp xếp lên xe xong, Ngải Đăng ra hiệu cho Tây Đinh lại đây ôm lấy Dạ Bố Trí, cùng nhau bước vào xe. “Tiêu Tiêu, con sắp hù chết ba và mẹ rồi, đang êm đẹp sao tự dưng lại ngã lầu chứ?”
Mới vừa lên xe, Hà Thanh Lăng liền khẩn cấp hỏi, ngày hôm qua lúc Ngải Đăng gọi điện thoại đến cũng không có nói nguyên nhân, chỉ nói thương thế của Tiêu Tiêu thôi .
“Ha ha, mẹ ơi là con không cẩn thận mà.”
Tiêu Tiêu không muốn làm cho mẹ lo lắng, cho nên cũng không nói ra là kế mẫu của Ngải Đăng đẩy ngã .
“Con bé này, luôn không làm người khác bớt lo mà a, lát nữa con gọi điện thoại cho anh với ba ba con đi bọn họ đều rất lo lắng cho con đó.”
“Dạ được, con về sẽ gọi ngay”
“Nga, đúng rồi, Tiêu Tiêu, mấy ngày hôm trước có một cô gái đến nhà chúng ta tìm con đó, nhưng con không có nhà nên cô ấy đã đi mất rồi.”
Hà Thanh Lăng vừa bước vào đã liếc một vòng đánh giá nội thất bên trong xe một cách kín đáo, hai hàng ghế ngồi song song, có quầy bar và tủ lạnh, thiết kế màn hình kiểu rạp hát, hết thảy cũng làm cho bà có chút giật mình, dù bà biết Ngải Đăng có tiền, nhưng không nghĩ đến dụng cụ đi lại cũng trang trí xa hoa đến mức này, nhà bà cũng thuộc hàng phú hào, nhưng so với Ngải Đăng thực sự còn kém rất xa.
“Cô gái? Cô gái đó ra sao?” Từ nhỏ bởi vì gia đình, nên bạn bè của Tiêu Tiêu cũng không nhiều.
“Tóc ngắn, mang theo hai ba lô, vẻ mặt mệt mỏi, mẹ thấy thế nên bảo cô ấy vào nhà ngồi chơi một chút, nhưng khi nghe nói con không có nhà, cô ấy cảm ơn một tiếng rồi đi ngay.”
“Là Tiểu Vũ!”
Nghe mẹ miêu tả Tiêu Tiêu lập tức liền đoán được,
“Mẹ, cô ấy chỉ đến một mình sao?”
“Đúng vậy, chỉ một mình.”
“Nhưng Tiểu Vũ đâu có gọi điện thoại cho con, cô ấy tìm con sao lại không nói cho con biết chứ” Tiêu Tiêu cảm thấy rất kỳ quái, lập tức mượn di động gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, lại nhận được tín hiệu bên kia đã tắt máy làm cho Tiêu Tiêu khá nóng nảy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lần cuối cùng là Tiểu Vũ lien lạc về bức tranh đã hai tháng trước đây.
“Ngải Đăng”
Tiêu Tiêu xoay người ôm cánh tay Ngải Đăng đáng thương xin giúp đỡ.
“Ừm, anh sẽ bảo người đi thăm dò”
Ngải Đăng vừa thấy bộ dáng này của liền Tiêu Tiêu hiểu được ý của cô, Tiểu Vũ? Người này giống như từng nghe nói qua. Trên đường trở về Tiêu Tiêu vẫn rất trầm lặng, lúc mình gặp khó khăn cũng chính Tiểu Vũ đã giúp đỡ cho cô, nhưng hiện tại Tiểu Vũ xảy ra chuyện, mình lại không ở bên cạnh cô, Tiêu Tiêu thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ngải Đăng hôn nhẹ lên trán Tiêu Tiêu, không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bã ủ rũ của cô. Vốn Ngải Đăng là muốn an bài mẹ vợ vào ở trong nhà, nhưng Hà Thanh Lăng không đồng ý, nếu vào ở như thế, có vẻ rất không lễ phép, vì thế Ngải Đăng đành phải sắp xếp kh


Polaroid