
Tác giả: Tổng Công Đại Nhân
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341658
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1658 lượt.
một trạm thu phí trên đường quốc lộ, mà lúc này, đã hơn bốn giờ sáng.
Mặt trời nhô lên phía chân trời, mí mắt của Vương Hiểu Thư đang đánh nhau, cô mệt mỏi dừng xe bên đường, kiểm tra cửa sổ xe và khóa xe, sau khi xác định an toàn liền leo về ghế sau, lấy chăn che kín đầu rồi ngủ bù. Kỳ thực cô vẫn không yên tâm, cho nên ngủ cũng không sâu, xung quanh có động tĩnh là có thể đánh thức cô, một đám quần chúng không rõ chân tướng vây xem nhờ vậy mới đánh thức được người vừa ngủ không lâu như cô.
Vương Hiểu Thư đang ngủ bỗng cảm giác xe rung lên, dường như có người động tay động chân, vội vàng bò dậy, đề phòng nhìn phía bên ngoài, cũng không phát hiện zombie, ngược lại thấy một khuôn mặt nhe răng trợn mắt.
. . . Cướp này nọ cũng không cần trắng trợn như vậy chứ? Cô còn ở đây mà cũng dám đến?
Phát hiện là nhân loại, Vương Hiểu Thư sẽ không sợ, cô bò lên chỗ điều khiển, lẳng lặng nhìn năm người bên ngoài đang ngạc nhiên nhìn mình, mở ra máy hướng dẫn, một chữ Z rồng bay phượng múa màu đen hiện lên, hình ảnh động kết thúc.
"Hoan nghênh sử dụng." Tiếng điện tử cứng nhắc có phần giống Z, nhưng cũng không quá giống.
Vương Hiểu Thư điều chỉnh tư thế ngồi, không thèm để ý đám người dường như đang thương lượng gì đó, đạp chân ga muốn rời đi. Người đàn ông vừa rồi nhe răng trợn mắt, nay đã khôi phục bình thường vội vàng gõ cửa sổ xe, hà hơi viết mấy từ đơn trên cửa sổ.
"Hả?" Vương Hiểu Thư phát ra một tiếng nghi vấn, chẳng lẽ những người này ra khỏi Phân Tử? Cô nhìn máy hướng dẫn, trên bản đồ biểu hiện nơi này cách Phân Tử không xa, không ngờ cô mơ mơ màng màng hai giờ mà chạy xa như vậy, xem ra trên đường không có xe chạy thật thích, nhớ năm đó ở Bắc Kinh. . . Quên đi, vừa nhắc tới là muốn rơi nước mắt, cô hiện tại cho dù bị thu bằng lái cũng muốn về nhà.
Vương Hiểu Thư hồi tưởng lại "chín cạn một sâu" theo như lời của Z tối qua, tắt hình ảnh đi, lẳng lặng chờ hắn xuất hiện, ngẩn ngơ một chút rồi phục hồi tinh thần, còn sớm a, có lẽ hắn còn chưa thức dậy.
Cô đang định bật lại, liền thấy một chiếc chăn trắng xuất hiện trên màn hình, sau đó hình ảnh chớp lên, rèm cửa sổ bị kéo ra, áng sáng lờ mờ nay sáng ngời, Z một đầu tóc đen rối ngồi dậy, bả vai trắng nõn lộ ra khỏi chăn, điển hình thoát y có thịt mặc quần áo thì gầy, cả người hắn tản ra áp suất thấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói khàn khàn đè nén: "Vương Hiểu Thư, cô có biết người lần trước quấy rầy tôi ngủ hiện tại ở đâu không?"
Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị hình ảnh có lực sát thương ngang với Hishoka tắm rửa này hấp dẫn, đám người của căn cứ Phân Tử ngoài xe đều bị cô quăng ra sau đầu, cô nhìn chằm chằm vẻ “Ngày tỏ vẻ giỏi giang quá mệt mỏi, buổi tối ngủ là thích nhất” của Z, trái tim run rẩy nói: “Ở, ở đâu?”
"Ha ha ~" Z cười khẽ, "Đừng nóng vội, cô sẽ biết nhanh thôi."
. . . Lịch sử đau thương nói cho chúng ta biết, chọc ai cũng được, nhưng chớ chọc đại ma vương vừa rời giường!
Z khỏa thân xốc chăn lên, từ trên nhìn xuống màn hình máy tính, Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn chiếc cằm nhọn xinh đẹp của hắn, ánh mắt từ cổ chuyển xuống ngực, khi nhìn thấy hai hạt đậu thì bắt đầu chớp mắt liên tục.
"Số lượng phim mà tôi từng xem qua không nhiều lắm, trong đó có một bộ mà tôi thích, diễn viên chính tên là Anthony Hopkins, cô có biết tên bộ phim này là gì không?" Z dịu dàng hỏi, không để ý Vương Hiểu Thư ở bên kia đang mặt đỏ tai hồng.
Vương Hiểu Thư hoàn toàn quên mình tìm hắn để làm gì, theo bản năng trả lời: "Sự im lặng của bầy cừu?"
"Đúng rồi." Z cười lạnh, "Vậy cô hẳn là biết kết cục của mình rồi."
". . . Đừng vậy mà Z, tôi tìm anh có chính sự." Vương Hiểu Thư lúc này vô cùng cảm tạ đám người bên ngoài gào khóc thảm thiết nhằm thu hút sự chú ý của cô, nếu không có bọn họ ở đây, cô liền không thể nói sang chuyện khác rồi. . .
"Xin chào." Trả lời Vương Hiểu Thư là người lãnh đạo của năm người này, cũng chính là con trai của thống đốc Phân Tử - Yusuke Miyazaki, hắn giống như không hề hoài nghi cô đang nói dối, nhỏ nhẹ giải thích, "Là như vậy, chúng tôi là người bên trong căn cứ Phân Tử, ngày hôm qua lúc ra ngoài không cẩn thận lạc mất đại đội ngũ, lúc thấy chiếc xe này thì cho rằng bên trong không có người, vậy nên có hơi thất lễ, hi vọng cô bỏ qua."
"Không sao cả." Vương Hiểu Thư lắc đầu. "Anh còn chưa nói xong?"
Rõ ràng không đến hai mươi tuổi, lại có khuôn mặt chữ bát (八) như của Vladimir Putin đại đế, Yusuke Miyazaki hơi chần chừ một chút, thành khẩn nói: "Đúng vậy, nếu tiểu thư không để ý, chúng ta có thể đi cùng được không? Nếu có xe, chúng ta có thể về Phân Tử trước khi trời tối, nơi đó mới là an toàn nhất."
Vương Hiểu Thư không vội đáp lại, cô nhăn mày suy nghĩ, Yusuke Miyazaki cho rằng cô không đồng ý, cảm thấy năm người đi theo thì hơi nhiều, tuy là xe việt dã như muốn nhét năm người đàn ông vào cũng khó, vì thế cắn răng nói: "Như vậy đi, chỉ cần cô hợp tác cùng chúng tôi, sau khi đến căn cứ Phân Tử, chúng ta nhất định sẽ