
Tác giả: An Tư Nguyên
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134361
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/361 lượt.
y.”
“……”
“Hẳn là có thể, nói cho tôi biết cô đang ở phòng số mấy, rủi sao đang nói điện thoại nữa chừng thì cô bị giết chết, tôi cũng còn biết chỗ mà đến nhặt xác.”
“316…… Cái gì chứ! Sao anh có thể nói như vậy chứ, tôi thật sự rất sợ mà, anh không thể an ủi tôi một hai câu sao?” Tuy biết rằng muốn Khưu Sinh an ủi còn khó hơn làm cô không mê BL, nhưng Tiểu Lộc vẫn không nén được oán giận nói.
“Câu vừa rồi không tính là an ủi sao?”
“Làm gì có, hức…., anh ở đó mà trù tôi chết hả. Anh cho rằng tôi không dám trù anh có phải không, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa, nguyền rủa anh đời này mua mì ăn liền thì nhầm gói không có gia vị ở trong! Nguyền rủa anh không mua được sữa bột, cho dù mua được cũng đều là sữa Tam Lộc* (Yu: sữa của hãng này có chứa melamine, đây là hãng sữa lớn thứ 3 TQ, đã bị phá sản sau vụ này.) Còn…. Còn nữa…… Ôi alô, cái gì, hả, sao không lên tiếng, huhuhu……” Tiểu Lộc còn đang hào hứng mắng chửi thì tiếng chuông của đột ngột vang lên.
Cô sợ tới mức giật bắn người, sau đó không dám nhúc nhích động đậy lấy một chút .
Thế nhưng tiếng chuông cửa vẫn cứ kiên trì không ngừng liên tục vang lên, sắc mặt Tiểu Lộc càng lúc càng trắng bệch, run run đưa tay cầm lấy điện thoại di động lần nữa, chuẩn bị nhắn lại di ngôn : “Có người…… A, không đúng, không biết cái gì đang nhấn chuông cửa, tôi nói ngắn gọn. Tôi không có tài sản gì, hức, chỉ có một đống tiểu thuyết BL, tranh châm biếm…… Những cái này cũng không tính để lại cho anh, toàn bộ phải thiêu đốt cho tôi. Còn nữa nha, MSN, QQ của tôi, còn có một vài diễn đàn đều có chung mật mã thống nhất, được ghi vào trong nhật ký của tôi ở đầu trang thứ nhất, cái này cũng không tính cho anh, anh giúp tôi đưa cho Tiểu Bát, anh bảo cô ấy dùng cách thức nhanh nhất thông báo cho toàn bộ các bạn thâm giao của tôi, Trình Tiểu Lộc khả ái, thuần khiết, lương thiện đã bất hạnh qua đời, còn nữa…… Còn hại anh ở góa, có cơ hội, nếu có cơ hội lại đầu thai, tôi bồi thường cho anh. Để tôi nghĩ xem tôi còn muốn làm gì không nữa nha…….”
“Mở cửa.” Khưu Sinh rốt cục hết kiên nhẫn nỗi, nén giận khẽ gầm lên.
“Mở cái gì mà mở chứ, con mẹ nó một lần sau cùng, để cho lão nương nói xong một lần có được không hả.”
“Tôi không muốn phá cửa, lập tức ra đây mở cửa cho tôi.”
“Ai?” Tiểu Lộc bình tĩnh, lập tức hết sức thục nữ, kéo chăn quấn quanh mình, vọt ra cửa, từ mắt mèo của cửa nhìn ra ngoài.
Quả nhiên gặp được khuôn mặt quen thuộc của Khưu Sinh đang giương lên, trong nháy mắt, Tiểu Lộc cảm thấy anh thật sự là đẹp trai đến khác thường, cả người đột nhiên tỏa hào quang rực rỡ chói lọi, tuyệt vời đến nỗi khiến cô lập tức mở rộng cửa, nước mắt cũng theo đó mà tuôn trào cuồn cuộn như bão táp.
“Người cứ như bà hốt rác. Cấm khóc, xấu hoắc, ai nhìn thấy cũng ăn không vô.”
Sau khi Khưu Sinh cất tiếng thì hình tượng chói lọi rực rỡ kia cũng mất tăm trong nháy mắt.
Tiểu Lộc rũ vai, vừa nghẹn ngào vừa len lén liếc nhìn, lúc nhìn thấy trong tay Khưu Sinh có xách theo cái gà-mên (Yu: T^T Yu hẻm bít tên chính xác của nó là zì, làm theo Oki là để phiên âm lun ha), ánh mắt như lóe hào quang, “Là đồ ăn khuya à?”
“Muốn ăn?” Khóe miệng Khưu Sinh khẽ nhếch lên, thản nhiên lộ ý cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền trên má trái như ẩn như hiện. Vừa nói, vừa thuận thế dùng chân giơ lên giữ cánh cửa lại.
“Muốn” Tiểu Lộc nuốt nước miếng cái ực, đói đến nỗi không còn chút chí khí nào, huống chi từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ làm ra vẻ thục nữ trước mặt Khưu Sinh.
“Ôi trời ơi không đúng, sao anh lại đến đây? Húc Nghiêu nói anh đi gặp khách hàng quan trọng mà.” Chính là cô gái có âm mưu bao dưỡng anh ta, không phải là….đi thẳng đến khách sạn chứ? Cũng không đúng, khách sạn thôi mà, ở đâu chẳng có, đâu cần phải ngồi máy bay đến phía Bắc xa xôi này làm gì. Nhưng mà, sở thích của người lắm tiền cũng khó nói lắm, có lẽ mấy chuyện vận động yêu đương này cũng phải chú ý đến địa lý không chừng.
“Lê……” Lê Nhược Lâm nói . Lời này vừa mới nói được có một nửa, liền bị Khưu Sinh đột nhiên cắt ngang, sau đó khẽ ho khan vài tiếng, anh miễn cưỡng chuyển sang đề tài khác, “Gặp khách hàng quan trọng gì?”
“Chính là cái kia…...” Tiểu Lộc phát hiện ra sắc mặt Khưu Sinh càng lúc càng lạnh, liền ý thức được những lời này không thể tiếp tục nói ra: “Cái quảng cáo ô tô kia không phải vẫn còn chưa làm xong sao?”
“Chỉ còn lại việc xử lý hậu kỳ ảnh chụp, việc này do công ty cô phụ trách, hôm nay tôi đi giao tiếp được rồi.”
Là sao nhỉ? Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của cô mà. Nhưng mà Tiểu Lộc cũng không dám tiếp tục hỏi , huống chi cũng không có khả năng sẽ truy ra được kết quả.
Ngay lúc cô vừa quyết định buông tha cho vấn đề này, Khưu Sinh đột nhiên mở miệng: “Cô có mang theo laptop không? Chán quá, tìm chút phim nào cho tôi xem đỡ đi, nhưng phải là phim hài mới được.”
“Phim hài sao?” Xem phim thì không có gì kỳ quái, nhưng mà Khưu Sinh muốn xem phim hài thì có vẻ khó lý giải, hơn nữa anh cũng thật sự hiếm khi chủ đ