
Tác giả: Dung Quang
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341572
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1572 lượt.
àn nhiễu thế này hả? Thôi, mau đi theo tôi, tôi tìm anh cả buổi rồi, nếu mà không về trước mười hai giờ để ngủ cho đẹp da thì sáng mai mắt tôi lại có quầng đen mất.”
Dứt lời, móng vuốt cô lại bám lấy tay Ninh Hạo Thần.
Mọi khi cô chỉ thân thiết với Tần Chân, tay Tần Chân mảnh khảnh mềm mại, nào có rắn chắc mạnh mẽ, tràn đầy… nam tính giống người đàn ông trước mắt.
Chưa đợi đến khi cô thưởng thức tỉ mỉ thì Ninh Hạo Thần lại rút tay ra, đau dạ dày cộng thêm đau đầu khiến cho vẻ mặt anh không hề đẹp đẽ tí nào, anh nói với cô bằng giọng pha tia lạnh lẽo: “Cô gái, tôi không biết cô nhận nhầm người, hay có mưu đồ gì khác, nhưng mà cho phép tôi nhắc nhở cô, dù thế nào, cô đều tìm sai đối tượng rồi.”
Ngụ ý: tôi không dễ dây vào đâu.
Bạch Lộ cũng tức giận.
Anh ấy à, cãi nhau với người nhà thì thôi đi, tâm trạng không vui chạy đến đây một mình uống rượu giải sầu thì cũng thôi đi, giờ đã hơn nửa đêm, anh còn dày vò người tốt với anh, còn tỏ thái độ, thế này mà được à?
Cô cũng mặc kệ, cứ thế túm người đàn ông này lên xe, miệng còn hùng hổ nói: “thiên tài mới đi nói lý với tên bợm rượu! Anh nghĩ tôi ngốc hả, tôi bảo anh làm gì thì anh làm thế, nếu không tôi sẽ cho anh một trận! Nói cho anh biết, tôi từng học Taekwondo đấy!”
“…”
Việc cô cãi bướng thật khiến Ninh Hạo Thần dở khóc dở cười, mà kế tiếp, dù anh nói gì, cô đều không thèm nghe, thậm chí một khi tức lên còn đấm rất mạnh vào tay anh, khiến bả vai anh đau nhức.
Ninh Hạo Thần đau dạ dày không thôi, cần nghỉ ngơi gấp nên lập tức không giãy dụa nữa mà để mặc cô.
Dọc đường đi, anh nhắc nhở mấy lần: “cô gái, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không phải người cô muốn tìm.”
“À, thế à.” Bạch Lộ mỉm cười đồng ý, chớp mắt lại tiếp tục lái xe.
“Tôi họ Ninh, tên đầy đủ là Ninh Hạo Thần, tôi nghĩ cô không hề quen biết tôi.” Anh tiếp tục giải thích.
“À, thế à.”
“… Cô gái, rốt cuộc cô có nghe tôi nói không đấy?” Nén lại, nhất định phải nén lại.
“À, thế à.”
“…”
Nén rồi mà vẫn không nhịn được!
Ninh Hạo Thần rốt cuộc im lặng rồi, dạ dày vô cùng đau đớn, thế nhưng lại không mang thuốc, quan trọng nhất là huyệt thái dương cũng giật giật, quả thật chết mất thôi.
Anh dứt khoát nhắm mắt lại, tựa vào ghế không nói chuyện.
Bạch Lộ nghiêng đầu sang nhìn anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới thỏa mãn nói: “thảo nào người ta nói ma men nói nhảm, một chữ cũng không thể tin.”
Cô chạy xe tới bệnh viện, gọi điện thoại cho Tần Chân: “OK chưa? Có cần mình đi lên không?”
Tần Chân nói: “Không cần, bọn mình vừa ra khỏi phòng bệnh, đi xuống ngay đây. Cậu đón anh ấy chưa?”
“Đương nhiên rồi, mình làm việc cậu cứ yên tâm!”
Bạch Lộ quay sang nhìn người đàn ông đang nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi, nhìn cái mũi thẳng chưa kìa, nhìn gương mặt này đẹp trai chưa kìa lạnh lùng chưa kìa: “Theo đúng lời cậu dặn, mình đã khuân người đàn ông đẹp trai nhất trên quảng trường tới cho cậu rồi đây!”
Tần Chân thở phào: “Mình xuống ngay đây, cậu chờ một lát.”
Bạch Lộ cất di động, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh vẫn nhắm mắt mà nói rất thản nhiên: “cô gái này, để tôi nhắc nhở cô lần cuối, cô nhận nhầm người rồi.”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời của một tên ma men hả?” Bạch Lộ cười nhạo anh rồi lại không khỏi đánh giá anh, người này đẹp trai thật, cứ như sao ý.
“Con mắt nào của cô nhìn ra tôi là ma men hả?” Người đàn ông chậm rãi mở mắt, quay đầu sang nhìn Bạch Lộ không hề chớp mắt, con ngươi sâu thẳm trong vắt như hắc diệu thạch, như hút trọn linh hồn người ta vào đó.
“Dù anh có nói gì cũng vô ích, ngoan ngoãn ngồi đấy, chờ mẹ ruột anh tới.” Bạch Lộ vô cùng tốt bụng vỗ mặt anh: “Trông này gương mặt khôi ngô chưa này, đẹp trai chưa kìa? Lại để anh lãng phí rồi, thật tiếc quá, độc miệng cộng thêm nát rượu, thuộc tính này đúng là hiếm thấy.”
Người đàn ông híp mắt nhìn cô nhưng không nói không rằng, dứt khoát nhắm mắt lại như đang ngoan ngoãn chờ Tần Chân đến.
Mà khi Tần Chân đến bên ngoài xe, nhìn thoáng qua ghế phụ rồi mờ mịt nhìn ra ghế sau, sau đó không hiểu ra sao mà hỏi Bạch Lộ: “người đâu?”
Bạch Lộ cũng giật mình: “Cái gì mà người đâu? Không phải ngồi đây sao?” Cô chỉ vào người đàn ông ngồi cạnh.
“Anh ta là ai? Mình bảo cậu đi đón Trình Lục Dương cơ mà?” Tần Chân lập tức hiểu ra: “Cậu đón nhầm người rồi!”
“…”
Bạch Lộ vội vàng gọi Tần Chân: “Thế, mình lái xe quay lại tìm anh ta!”
Tần Chân đã không rảnh nói tỉ mỉ với cô, chỉ xua tay: “Tự cậu giải quyết người trên xe đã! Mình tự đi đón Trình Lục Dương!”
Dứt lời, cô đã vẫy lại một chiếc xe trống: “Khi nào về đến nhà nhớ gọi điện cho mình đấy!”
Bạch Lộ tuyệt vọng ngồi ở đó, nhìn tai họa từ trên trời giáng xuống, nào ngờ tai họa này bỗng mở mắt, nghiêng đầu ung dung nhìn cô, khẽ nhếch môi, không nhanh không chậm thốt ra: “Hi?”
Bạch Lộ gian nan nặn ra một nụ cười: “Aiz, thật sự xin lỗi, tôi đón nhầm người…”
Người đàn ông mỉm cười: “Trước đó tôi đã nói gì?”
“…” Cô đã quên mất tiêu rồi, bởi vì dù anh ta có nói cái gì, cô đều cho là anh ta đang nói nhảm