XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Miệng Độc Thành Đôi

Miệng Độc Thành Đôi

Tác giả: Dung Quang

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341573

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1573 lượt.

, cô nghe vào tai này rồi ra tai kia luôn.
Thấy vẻ mặt đau khổ của Bạch Lộ, người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi ung dung nói: “Giằng co với cô lâu như vậy, cảm giác say cũng bớt đi nhiều. Coi như để đền bù tổn thất thời gian và tinh thần, phiền cô lái xe đưa tôi đi ăn khuya, chuyện đêm nay tôi sẽ bỏ qua.”
Tác phong và ngữ điệu của anh ta có vẻ không phải dân thường, trong lòng Bạch Lộ cũng thấy xấu hổ, dù sao là mình túm nhầm người, còn không cho giải thích đã lôi người lên xe, còn thế nào cũng không tin lời anh nói… Cô gật đầu không chút do dự: “được, đi đâu ăn đây?”
Người đàn ông mỉm cười: “cô quyết định đi.”
Trong đôi mắt lưu chuyển chút ánh sáng nhẹ nhàng, đầy hàm ý.
Mà Bạch Lộ vừa lái xe, vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng đã túm lấy anh chàng đẹp trai nhất tới như cậu ấy bảo rồi, sao lại nhầm được… xxx!” xxx nhất định là chữ nhạy cảm gì đó.
Cô chỉ lo chuyên tâm lái xe nên không hề phát giác người đàn ông bên cạnh chậm rãi nở nụ cười mê người.
***
Hai người đi ăn ở một quán gần nhà Bạch Lộ, cô thường đến quán này, ông chủ rất tốt tính và hòa nhã, mì thì thơm nức mà lượng mì cũng đủ.
Tối đó Ninh Hạo Thần chưa ăn gì cả, lại uống mấy chén rượu nên tái phát bệnh dạ dày. Lúc này thấy bát mì Đại Cốt (*) nóng hổi này thì cũng thấy hào hứng.
[(*) Mì Đại Cốt: tại đây'>
Anh nhận đôi đũa mà Bạch Lộ đưa tới, nếm một ngụm, thật thơm ngon.
“Thế nào?” Người phụ nữ đối diện hăng hái hỏi anh.
Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng long lanh như đang hỏi cô bạn thân của mình rằng món cô giới thiệu có ngon không, ánh mắt chân thành tha thiết vô cùng, thậm chí có vài phần như chú cún nhỏ vẫy đuôi xin vuốt ve đầu.
Ninh Hạo Thần thấy hơi buồn cười, khẽ ừ một tiếng.
Anh luôn soi mói, ngay cả kế hoạch hoàn mỹ do tinh anh trong đội làm ra, anh cũng có thể moi ra một hai vấn đề. Không phải anh hà khắc, mà anh luôn quan niệm đã tốt còn muốn tốt hơn, đặc biệt là trên thị trường điện tử mà chi tiết quyết định thắng bại này.
Đương nhiên, Bạch Lộ không biết soi mói là thói quen của anh, cho nên cô rất không hài lòng với câu trả lời này.
Cô ăn một miếng mì to, thậm chí phát ra âm thanh sụt sịt, dùng hành động để biểu thị sự yêu thích với món mì của bản thân.
“…” Ninh Hạo Thần nhìn chằm chằm cô không nói, đây là lần đầu tiên anh thấy có người phụ nữ ăn trước mặt anh hào phóng như thế.
Bạch Lộ nhận ra cái nhìn của anh, vô cùng tự nhiên hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Ăn mì đi!”
Anh đắn đo một lát rồi uyển chuyển hỏi cô: “cô luôn ăn uống như thế sao?”
Thoáng cái Bạch Lộ đã hiểu được ý anh.
“Anh này, chẳng lẽ thầy cô anh không dạy rằng, đồ ăn cũng có sinh mệnh sao? Phương thức tôn trọng đồ ăn tốt nhất chính là dùng tâm linh thành kính và thái độ nghiêm túc an ủi nó, thưởng thức nó, anh không phát ra âm thanh thì nó làm sao mà biết được anh cảm thấy nó ngon chứ?”
Dứt lời cô, cô lại bưng bát lên húp sụt sịt một hớp to rồi thỏa mãn lau miệng: “ăn thế mới có cảm giác thành tựu!”
Ninh Hạo Thần cảm thấy bản thân gặp phải một người lạ lùng.
Hơn nữa người lạ lùng này còn nhìn anh vô cùng nghiêm túc: “Nhanh lên, để không phụ lòng mì trong bát anh, không để nó cảm thấy sự thất bại của sinh mệnh và sự phụ lòng đến từ khách hàng, ăn miếng to vào!”
“…”
Ninh Hạo Thần buông đũa, bình tĩnh lau miệng: “đi thôi, tôi no rồi.”
***
Kết thúc của câu chuyện là, cô Bạch Lộ quý trọng đồ ăn như thế, tôn trọng đồ ăn như thế, đồng thời tin chắc rằng đồ ăn có sinh mệnh như thế làm sao có thể dễ dàng tha thứ việc Ninh Hạo Thần lãng phí thực phẩm được?
Cô nhíu mày nhìn bát mì chỉ mới vơi một phần ba, dường như đang vắt óc suy xét một phương án ép ăn hoàn hảo.
Ninh Hạo Thần vỗ trán: “đừng nói là cô định ép tôi ăn đấy chứ?”
Bạch Lộ lắc đầu, gõ ngón tay: “bà chủ, đóng gói!”
“…”
Cuối cùng cô kín đáo đưa túi mì còn bốc hơi nóng cho Ninh Hạo Thần: “mang về nhà ăn, nhất định phải ăn! Nếu như anh phụ lòng chúng nó, mỗi tối sau này, anh sẽ mơ thấy vô số linh hồn của sợi mì khóc lóc lên án sự bất trung bất nghĩa của anh!”
“…”
Ninh Hạo Thần bình tĩnh nhìn mì trong tay, cảm thấy sau này mỗi khi ăn mì, mình nhất định sẽ nhớ tới người lạ lùng này.
Tính anh lãnh đạm nên anh không nói gì nữa để tránh cho cô gái này còn tiếp tục ồn ào.
Đi ra cửa sau của quán, Bạch Lộ đề nghị đưa anh về nhà, đã muộn thế này cũng không bắt được taxi nữa, anh vui vẻ lên xe, báo địa chỉ.
Trong nửa tiếng đi đường, Bạch Lộ thực sự là một người ồn ào chíu chít, lúc thì nói về phong cảnh ven đường, lúc thì mắng mỏ lái xe phía trước chậm quá, thậm chí còn hào hứng giới thiệu cho anh món ăn ngon mình đã từng ăn, đồng thời còn khăng khăng rằng mỗi món đều có linh hồn riêng.
Dù Ninh Hạo Thần có ít nói, lại càng không thích cãi cọ với người khác đi nữa cũng không khỏi thong thả nói: “ừ, có linh hồn.”
… Mỗi hạt gạo nhà cô đều có linh hồn, mỗi ngày cô đều sát sinh.
Bị ầm ĩ cả một mạch tới tận cửa tiểu khu, rốt cuộc Ninh Hạo Thần cũng được xuống xe như trút được gánh nặng, nhưng mà mới đi vài bước, a