
Tác giả: Dung Quang
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341568
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1568 lượt.
nh sờ sờ túi quần âu thì phát hiện không thấy chìa khóa… Chắc rơi trên xe cô.
Vì thế anh lập tức xoay người đi về cạnh xe, vừa quay lại thì thôi rồi, bạn đoán xem anh thấy gì nào?
Anh thấy “cô gái ngốc nghếch” trong xe đang cười ngặt nghẽo gọi điện cho người ta, biểu cảm hoàn toàn tương phản với vẻ ngu đần và nghiêm chỉnh lúc trước, thậm chí nhìn nghiêng cũng có thể nhận ra sự giảo hoạt và sung sướng của cô.
Cô nói to với đầu bên kia: “Tần Chân cậu ngủ chưa? Ha ha, mình kể cho cậu này, tên ma men tối nay ý, hài quá, một mạch tỏ thái độ với mình, nhìn mình cứ như nhìn con ruồi ý, còn muốn lừa mình mời anh ta một bữa! Kết quả mình dẫn anh ta đi ăn mì Đại Cốt, còn liên thuyên cả đống lý luận sinh mệnh của đồ ăn, một mạch ríu rít khiến anh ta không chịu nổi! Cậu không nhìn thấy vẻ mặt anh ta đâu, ha ha, hài lắm, cứ như bị táo bón ba ngày ba đêm mà vẫn không cho ra shit ý!”
Ninh Hạo Thần lập tức hóa đá.
Anh đứng ở ngoài xe, trong tay còn xách túi mì Đại Cốt đã lạnh, mà người phụ nữ bên trong xe cười vô tư lự, biến anh thành trò cười khoe khoang với người ta.
Mặt anh thoáng cái sa sầm đi.
Giây tiếp theo, anh chìa tay ra, gõ lên cửa sổ xe của Bạch Lộ, cạch cạch cạch, ngón tay gõ trên thân xe phát ra âm thanh lanh lảnh.
Âm thanh trong xe chợt ngừng.
Bạch Lộ sợ hãi quay ra, thấy có một người đàn ông mặt lạnh tanh đứng dưới đèn đường, gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen kịt.
Cô cứng ngắc tắt di động, nhếch miệng cười: “ha ha, ha ha, anh, sao anh lại quay lại?”
Răng rắc, cửa xe bị mở ra.
Ninh Hạo Thần lại ngồi lên xe, thản nhiên nói: “là thế này, tôi lớn thế này rồi, còn chưa từng thấy hạt gạo có linh hồn. Tôi đoán là gạo nhà tôi đã mất đi sinh mệnh từ lâu, không còn linh tính nữa, cho nên xin cô thỏa mãn người đàn ông tràn đầy tò mò này, đưa tôi đến nhà cô nhìn hạt gạo có linh hồn trông thế nào. Tôi nghĩ nhờ sự trợ giúp của cô tôi sẽ học được cách trao đổi với đồ ăn, đồng thời yêu thương nó.
“…”
Bạch Lộ bị độ vô liêm sỉ của người đàn ông này khiến cho kinh, hãi, rồi!
Gió đêm cuối hè đã không còn khô nóng nhưng dưới cái nhìn của Ninh Hạo Thần, Bạch Lộ vẫn từ từ đỏ bừng mặt.
Ninh Hạo Thần bình tĩnh nhấc túi mì đã lạnh trong tay lên: “quý trọng lương thực?”
“…”
“Linh hồn của mì?”
“…”
Ninh Hạo Thần nhẫn nhịn, loại phụ nữ ở mức độ khác, cấp bậc khác, điểm mấu chốt đạo đức cũng khác này, còn có thể vui vẻ trò chuyện được không?
Anh nhíu mày thành một đường, cũng không sửa lời cô, chỉ cúi đầu tìm chìa khóa đã mất của mình.
Trên chỗ ngồi không có, dưới chỗ ngồi cũng không có, anh nhíu chặt mày hơn, thoạt nhìn sắp tức giận.
Bạch Lộ lại hiểu lầm, bật tách đèn lên, chất vấn anh: “sao hả, anh còn muốn tìm công cụ hành hung hả?”
Cô thậm chí bắt đầu vén tay áo: “Tôi nói cho anh rồi đúng không? Tôi từng học taekwondo, anh mà dám làm bừa, có tin tôi sẽ đánh anh đến độ cha mẹ anh cũng không nhận ra anh không hả?”
Chắc là rơi chìa khóa ở chỗ khác rồi, rốt cuộc Ninh Hạo Thần ngừng tìm kiếm, tựa vào ghế, quay sang nhìn cô lạnh lùng: “cô Bạch, dường như cô tồn tại hai vấn đề. Thứ nhất, cô nghĩ ai cũng low như cô; thứ hai, cô hạ thấp ánh mắt tôi xuống đến cấp độ của cô…”
Anh quét mắt trên dưới người Bạch Lộ một cách sắc bén, môi mỏng hé ra: “Itbe lower.” (thấp đến không thể thấp hơn.)
Phút chốc Bạch Lộ giận điên người, há miệng nhìn anh cả buổi, cuối cùng giận quá mà cười: “Anh Ninh, đầu tiên, tôi cũng xin lỗi vì trò đùa dai của tôi tối nay, nhưng sở dĩ tôi nói lời đùa cợt anh là bởi vì từ lần đầu nhìn thấy anh, anh tỏ thái độ với tôi cứ như đang đối xử với giai cấp thấp hơn một bậc. Tôi thừa nhận nhìn từ trang phục, tôi khẳng định không bằng anh, nhưng cái vẻ cao cao tại thượng của anh ấy à, ha ha, itbe uglier.” (xấu đến không thể xấu hơn)
Ninh Hạo Thần thừ người ra.
Ngoại Truyện – Chàng Ma Men
Một buổi sáng đang yên đang lành bất thình lình đã bị tan vỡ vì vụ việc hiểu lầm này.
Bạch Lộ trắng bệch mặt chỉ vào người đàn ông khỏa thân kinh khủng trước mặt: “anh anh anh, đồ biến thái!”
Ninh Hạo Thần xanh mặt che giấu bộ phận quan trọng: “Lời này hẳn do tôi nói!”
Bạch Lộ phẫn uất đến phát khóc: “anh nói cái quái gì đấy! Đồ biến thái, thế mà lại lộ ch*m trước mặt tôi!”
“Đấy mà là ch*m à? Đó là ch*m à? Con mắt nào của cô nhìn ra nó là ch*m hả? Rõ ràng nó uy vũ mạnh mẽ, bất khuất, mỗi một tấc đều tràn ngập khí khái đàn ông, cô dựa vào cái gì mà nói nó là ch*m? Dựa vào cái gì, hả? Cô làm nhục nó như thế, nếu từ nay về sau nó nản lòng ủ rũ, không gượng dậy nổi, cô có chịu trách nhiệm không, hả? Cô có chịu trách nhiệm không?”
Bạch Lộ khiếp sợ rồi.
“Tôi chịu trách nhiệm? Anh bắt tôi sờ soạng vào ch*m của anh, còn bắt tôi chịu trách nhiệm với nó?” Cô dốc sức giật mạnh cái gối đầu, nhào vào mặt Ninh Hạo Thần, tỏ vẻ muốn cho anh ngộp thở: “chịu trách nhiệm hả? Anh muốn tôi chịu trách nhiệm hả? Tôi giết chết anh, cắt đứt ch*