
Tác giả: Mị Tinh Nhân
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341284
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1284 lượt.
anh rùng mình một cái, cô ấy cúi đầu, thấy thân thể Lương Ý không ngừng run lên, cô ấy vội vàng ôm chặt Lương Ý che chắn, rất sợ cô sẽ nhiễm lạnh.
Không biết qua bao lâu, bốn phía đồi lại khôi phục an tĩnh y hệt tro tàn, cô ấy lặng lẽ ngẩng đầu lên, vạch cỏ dại cản trở tầm mắt của mình ra, phát hiện chung quanh không có bóng người giúp việc nào. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vào gò má Lương Ý, "Tiểu Ý? Tiểu Ý?"
Lương Ý vẫn không có dấu hiệu tỉnh, cô ấy đưa tay kiểm tra trán cô, phát hiện trán cô nóng hổi.
"Không được, phải xuống núi tìm bệnh viện." Trong lúc bối rối cô ấy hạ quyết định.
Một phòng khác ở sở trạch
Người đàn ông oán hận nhìn chằm chằm sư phụ đi ở phía trước mình, đang đi về phía lùm cây, trong lòng không biết bao nhiêu lần có ý nghĩ mưu sát ông, không biết sao tứ chi của mình hoàn toàn không có cách nào tự do hoạt động, chỉ có thể len lén hành hạ ông đến chết ở đáy lòng ý.
"Chàng trai, cậu biết phía trước là chỗ nào không?" Sư phụ đột nhiên dừng bước, hỏi.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Tôi làm sao biết." Anh ta chưa từng tới nơi này.
"Không phải cậu vẫn luôn có quan hệ hợp tác với họ à?" Sư phụ không hiểu chút nào.
Cái lão già chết tiệt này làm sao biết mình có quan hệ hợp tác với họ?
"Ai, xem ra phải tự mình đi một chuyến. Hơi thở của cô ấy biến mất quanh đây." Sư phụ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hồi lâu lại thầm nói: "Chỉ là ngược lại vẫn có thể xem là một con đường tốt để chạy trốn, chính là hơi xa."
"Lão già, ông muốn đi thì tự mình đi, tôi sẽ không đi." Người đàn ông nói với sư phụ rất là phách lối.
Sư phụ nhướng mày, do dự hỏi, "Cậu thật sự không đi?"
"Nói nhảm."
"Vậy cũng tốt. Tự tôi đi." Dứt lời, ông đã đi về phía lùm cây.
"Rống ——"
Hai con dã thú lớn nửa người nhảy từ trên trời xuống, rống giận với người đàn ông, hàm răng bén nhọn còn dãi tanh hôi thèm thuồng. Thân hình dã thú rất giống chó hoang, sau lưng khẽ chắp lên, bộ dáng cực đói. Vậy mà càng làm cho người ta sợ hãi chính là trên cổ dã thú thế nhưng mang một cái đầu vô cùng dữ tợn, ngũ quan trên đầu còn bất chợt động đậy, duy chỉ có cái miệng mở lớn thủy chung giữ vững, giương thật to, gần như sắp muốn nứt ra rồi.
"A ——", người đàn ông bị dọa đến can đảm cũng mất hết.
Dã thú từ từ tiến tới gần anh ta, lại hoàn toàn không có khuynh hướng đến gần sư phụ, giống như ông không tồn tại.
"Cứu mạng—— đại sư —— cứu cứu tôi đi —— tôi cầu xin ông ——", dã thú áp sát tới phía anh ta từng bước một, ở trong vực sâu sợ hãi anh ta không ngừng lui về phía sau, lảo đảo một cái, anh ta ngã nhào trên đất.
Hai con dã thú thấy thế, cảm thấy thời cơ tới, lên bổ nhào về phía trước anh ta ——
Người đàn ông tuyệt vọng lấy tay ngăn trở hai mắt của mình, anh ta cảm giác mình sắp tới kỳ chết rồi, không muốn thấy bộ dáng kinh khủng trước khi chết của mình.
"Phanh ——"
Cảm giác đau đớn xé rách trong tưởng tượng cũng không có truyền đến, anh ta từ từ buông tay xuống, vừa nhìn lên trước, phát hiện giờ phút này hai con dã thú bị ngã xuống đất, trên người chảy không ít máu, mặt đất đỏ sậm.
Anh ta vội vã bò dậy từ dưới đất, chạy đến sau lưng sư phụ ẩn núp, dù anh ta là một sát thủ liên hoàn hung tàn, nhìn thấy tình cảnh dọa người này, cũng không thể không sợ.
"Hiện tại cậu bằng lòng đi theo tôi hay không?" Sư phụ lành lạnh hỏi.
Người đàn ông gật đầu như bằm tỏi, sư phụ lạnh lùng liếc nhìn trận pháp lơ lửng giữa không trung, "Bây giờ cậu là một trong những mục tiêu công kích, những thứ này, còn có thể chạy đến, giết chết toàn bộ những người xông vào trong nhà này."
Người đàn ông hoảng hốt.
"Đi thôi!" Sư phụ không nói nữa, trực tiếp đi về phía lùm cây.
Gian phòng không có một bóng người làm Sở Du đứng ngoài cửa vẻ mặt vốn đã âm trầm không thôi nay càng trở nên âm trầm đáng sợ hơn. Anh bỗng nhiên quay đầu, níu lấy cổ áo người giúp việc đang hốt hoảng chạy qua trong hành lang.
“Thiếu phu nhân đâu?” Anh nheo mắt lại, lông mi thật dài ngăn trở căm giận ngút trời trong mắt anh.
Người giúp việc nghe vậy thì cả kinh thất sắc, anh ta vội vã cuống cuồng mà nhòm ngó vào bên trong cửa, run rẩy nói: “Tôi không biết, thưa thiếu gia.”
Sở Du cắn răng, nhắm mắt, hồi lâu, anh buông tay níu lấy người giúp việc ra, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên tai người giúp việc “Tìm cho tôi!” Trong giọng nói đè nén tức giận.
Người giúp việc cẩn thận từng li từng tí liếc anh một cái, “Nhưng lầu chót…”
Mẹ Sở cười lạnh một tiếng, “Người con xem trúng, thật là khiến người ta hận không thể một dao kết thúc cô ta. Nếu không phải trong bụng cô ta có cháu nhà họ Sở, mẹ tuyệt đối sẽ không giống như lần trước, dễ dàng tha cho cô ta!” Ba lần bốn lượt gây phiền toái cho bà ta, bà ta thật không biết con trai mình rốt cuộc coi trọng cô ta ở điểm nào.
“Mẹ nói đủ rồi?” Sở Du trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Mẹ Sở Du giễu cợt ngẩng đầu, nhìn con trai mình, “Thế nào? Không nói được?”
“Cô ấy là của con, ai cũng không thể nói