Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341261

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1261 lượt.

không?"
"Tiếng động?" Tiểu Ngô nhíu mày, cẩn thận nghiêng đầu lắng nghe một chút, nhưng không nghe được cái gì bất thường."Không có, có phải do cậu quá căng thẳng hay không?"
Tiểu Lâm chau mày, vểnh tai tập trung lắng nghe lại một lần nữa, phát hiện ra mình không còn nghe thấy tiếng “đạp đạp” vừa rồi. Anh ta tự nhủ: có lẽ đúng là do mình căng thẳng quá thôi.
"Có thể là tôi nghe lầm. Chúng ta đi." Anh ta tiếp tục bước về phía trước, đi được một đoạn, anh ta do dự mở miệng: "Tiểu Ngô, vết thương của cậu. . . . . . thế nào rồi?"
"Cái gì? " Nhóm cảnh sát hoảng hốt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Một viên cảnh sát tương đối lớn tuổi trầm giọng hỏi.
Tiểu Ngô ngước mắt, nhìn viên cảnh sát trước mắt, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Ngay tại lúc này, viên cảnh sát vẫn luôn chăm sóc cho đội trưởng vui mừng kêu lên: "Đội trưởng tỉnh rồi."
Các cảnh sát khác nghe vậy, đều đi tới chỗ đội trưởng của mình hỏi thăm tình trạng sức khỏe anh ta, chỉ có viên cảnh sát lớn tuổi kia vẫn không rời đi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Cảnh sát Vương đâu?" Viên cảnh sát lớn tuổi toát ra khí thế không giận mà uy làm Tiểu Ngô và Tiểu Lâm thoáng chấn động.
Tiểu Lâm húng hắng một cái, chuẩn bị giải thích tất cả mọi việc ——
"Cẩn thận!" Vẻ mặt viên cảnh sát lớn tuổi đột nhiên biến đổi, hô to ra tiếng.
Sắc mặt Tiểu Ngô và Tiểu Lâm cứng đờ, một luồng hơi thở mang đậm mùi máu tươi ập tới. Hai người theo bản năng muốn tránh né, nhưng cái miệng há to chứa đầy máu tanh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà cắn xuống hai người.
Mắt thấy mình và chiến hữu sắp rơi vào miệng quái thú, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Ngô bất ngờ đẩy mạnh Tiểu Lâm sang một bên. Tiểu Lâm ngã xuống cạnh một gốc cây khô gần đó, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại phải trơ mắt nhìn chiến hữu đã vào sinh ra tử cùng mình nhiều năm bị con dị thú khổng lồ kia nuốt sống.
Anh ta sững sờ, ngay sau đó phục hồi lại tinh thần, bất chấp tất cả cầm súng lục bắn điên cuồng về phía con dị thú. Tiếng súng chói tai liên tiếp vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm, những viên cảnh sát còn lại đều bị con dị thú khổng lồ này làm cho sợ hãi, động cũng không dám động.
Dị thú bị đạn bắn trúng bụng, vết thương trên thân thể càng khiến nó trở nên điên dại. Dị thú hướng lên trời gào thét, vươn móng vuốt định bắt lấy Tiểu Lâm, nó muốn nghiền nát anh ta để xả mối hận trong lòng. Tuy thân thể Tiểu Lâm bị thương nhưng may là đã được sư phụ chữa trị qua, động tác cơ thể đã sớm nhanh nhẹn không còn ảnh hưởng gì. Anh ta chạy đến một chỗ ngoặt trong hoa viên thì vội nép người tránh né, sau đó vọt nhanh ra sau lưng dị thú, cầm súng nhắm thẳng vào đầu nó.
Tiểu Lâm chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng, nếu phát bắn này không hề tạo ra thương tổn gì cho con dị thú kia, thì e rằng kết cục của anh ta cũng sẽ giống như Tiểu Ngô vừa nãy.
Nhưng thật may, ông trời vẫn còn thương anh ta, phát súng kia thành công bắn vào chính giữa đỉnh đầu của dị thú. Nó ôm lấy vết thương trên đầu, điên cuồng lắc lư thân thể, dường như muốn lắc viên đạn ra khỏi người. Vì bị bắn trúng vào chỗ yếu, dị thú chống cự trong chốc lát, rồi cuối cùng cũng vô lực ngã xuống mặt đất. Trong nháy mắt nó đổ ập xuống, xung quanh bụi bay mù mịt cùng tiếng vang thật lớn truyền tới.
Tiểu Lâm nhìn dị thú té ngã ở trước mặt mình, vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ không ngừng thở gấp. Một lúc sau, anh ta mới chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm vào bụng dị thú một hồi lâu, sau đó kéo chân phải đã gần như tê liệt của mình đi về phía cổng lớn.
"Tiểu Lâm, cậu không sao thì tốt rồi. Tiểu Ngô cậu ấy. . . . . ." Sắc mặt của viên cảnh sát lớn tuổi trắng bệch.
Tiểu Lâm cúi đầu không nói gì.
Viên cảnh sát lớn tuổi thấy phản ứng của Tiểu Lâm cũng đoán ra được tình hình, khuôn mặt đang tái nhợt thoáng chốc trở nên đỏ sậm vì tức giận. Ông ta quay đầu, nói với hai viên cảnh sát sau lưng: "Gọi xe cứu thương, đưa đội trưởng về bệnh viện chữa trị." Sau đó bọn họ có thể cùng nhau vào báo thù cho các anh em chiến hữu đã hy sinh!
"Dạ, Phó Đội trưởng!" Hai viên cảnh sát nghiêm túc gật đầu, nhận mệnh lệnh.
"Phó Đội trưởng Hoàng, các anh không vào được đâu." Tiểu Lâm đang ủ rũ chợt mở miệng nói.
"Cái gì?" Viên cảnh sát lớn tuổi nhướng mày, cảm thấy khó hiểu, "Chốt cổng vào đại trạch không khóa, sao lại không vào được?" Kể cả không đi được qua cổng thì bọn họ cũng có thể leo tường ngoài để vào, có gì mà không được!
"Nơi này có kết giới xung quanh, các anh không vào được mà tôi cũng không ra được!" Tiểu Lâm cắn răng nói.
"Kết giới?" Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Cả con quái vật kia nữa.
"Là một thuật sĩ. . . . . ."
Tiểu Lâm còn chưa dứt lời, cuộc đối thoại của hai người đã bị Lương Bân đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy tới cắt đứt, "Các anh là cảnh sát đúng không?"
Nhóm cảnh sát nhìn Lương Bân, không hẹn mà cùng nhíu mày một cái, liếc mắt ngầm hỏi nhau, người đàn ông trẻ tuổi này là ai?
Lương Bân nhìn nhóm người xung quanh, trầm mặc đi tới trước cánh cổng lớn vững chắc. Viên cản


XtGem Forum catalog