Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Full

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Full

Tác giả: Cố Thất Hề

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 134945

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/945 lượt.

hấy cản trở thì tự xử lý đi!”






Thôi được,Thất Hề thừa nhận, cô đã giở thói vô lại một cách rất vô lý, nhưng còn người đàn ông này dựa vào đâu mà lại khinh bỉ cô và An Hạ Dao? Chẳng qua cũng chỉ là trông điển trai một chút, có chúa đến mức đấy không?
Hơn nữa, đã có câu: nói với người say như vay không trả, nếu đã biết các cô uống nhiều, thì đừng có mà coi chuyện nghiêm túc như vậy, cứ trách một chút là được thôi mà.
Diệp Trí Viễn cứng lưỡi trước mấy lời đó của Thất Hề, anh sải bước đi về phía An Hạ Dao, bụng nghĩ, được rồi, mình sẽ tự xử lý, cứ dựng cô gái này dậy, sau đó ném vào trong thùng rác, để cho cô ta một bài học, để xem sau này cô ta còn dám uống nhiều nữa không. Còn dám chặn xe giữa đường để mà nếm trải cảm giác một đêm tình nữa không!
Thất Hề nhìn thấy Diệp Trí Viễn đi về phía An Hạ Dao, định mở miệng nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn đứng yên quan sát, hơn nữa đây là đường phố người qua kẻ lại, cô không sợ Diệp Trí Viễn dám có hành động gì quá đáng với An Hạ Dao.
Diệp Trí Viễn vừa mới bước đến bên An Hạ Dao, đưa tay ra, chưa kịp kéo, thì An Hạ Dao đã nhanh chóng đưa tay ra túm lấy cánh tay anh, ra sức kéo, khiến Diệp Trí Viễn không đề phòng ngã lăn ra đất, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì An Hạ Dao đã lật người đè anh xuống, rồi quấn chặt lấy anh như con gấu không đuôi, cười khúc khích: “Thất Hề, cậu đúng là đồ ngốc, giúp mình tìm đàn ông ở đâu?” Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn tối sầm lại, cái cô này, tưởng mình là cô bạn miệng lưỡi lanh lọc của cô à? Còn đùa nữa à?
Thất Hề không rõ sự tình đứng bên cạnh, ngượng ngùng nhìn Diệp Trí Viễn, đưa tay định đỡ lấy An Hạ Dao: “Vậy, để tôi đưa bạn tôi về nhà!”
Diệp Trí Viễn không nhìn vào Thất Hề, nắm lấy hông, bế bổng An Hạ Dao lên, liếc một cái lạnh lùng vê phía Thất Hề, đồng thời ném ra một câu: “Lên xe!”
Thất Hề tròn mắt, tình hình thay đổi quá nhanh, cô không muốn bán An Hạ Dao xong rồi lại còn phải bù lỗ.
Diệp Trí Viễn mở cửa xe, đặt An Hạ Dao vào đó xong, quay người lại nhìn Thất Hề nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ vì sửng sốt: “Rốt cục là cô có đi hay không? Không đi, thì chúng tôi đi đây.” Từ trước tới nay, Diệp Trí Viễn không phải người hay xen vào những chuyện không đâu, nhưng đó là bạn của An Hạ Dao, hơn nữa xem ra cô ta cũng đã uống không ít, vì thế bất giác thấy rằng cần phải hành động như người ta từng nói: yêu nhau yêu cả đường đi, ít nhất thì cũng đưa cô ta về đến nơi an toàn.
Thất Hề thấy An Hạ Dao có nguy cơ bị Diệp Trí Viễn mang đi mất, bèn cuống lên, sấn đến, giữ chặt lấy cửa xe: “Này, anh là ai? Định làm gì vậy?” Thất Hề vừa nói, tay vừa lôi An Hạ Dao, “Dao Dao, tỉnh lại đi!” Cô và An Hạ Dao chỉ là mạnh mồm nói thế, nào là “trải nghiệm một đêm tình”, nào là “tìm cảm giác yêu đương”, nhưng tất cả chỉ là những câu chuyện tiểu thuyết , còn đến khi sự thật đến thì lại không dám làm bừa.
“Chẳng phải các cô muốn tìm cảm giác yêu đương là gì?” Diệp Trí Viễn khẽ nhếch khóe đôi môi mỏng gợi cảm, nhẹ nhàng châm biếm: “Tôi chẳng phải là đối tượng mà các cô muốn săn là gì?”
“Anh đừng có tưởng bở!” Thất Hề trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, tiếp đó kéo An Hạ Dao: “Dao Dao, mau tỉnh dậy đi, chúng ta gặp phải kẻ xấu rồi!” Thất Hề nói xong, cầm chặt lấy điện thoại với vẻ cảnh giác, mắt trừng nhìn Diệp Trí Viễn: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Diệp Trí Viễn ung dung ngồi xuống ghế lái, nhìn Thất Hề đang giữ chặt lấy cánh cửa ở chỗ ghế phụ, toàn thân toát lên vẻ đề phòng, cười với vẻ bỡn cợt: “Bây giờ thì coi như tôi đã thấy con gái trở mặt nhanh như trở bàn tay là thế nào rồi!” Những cô gái vừa mới đây thôi còn thơn thớt nói rằng muốn tìm người để có “một đêm tình”, thế mà lúc này đã lập tức ra vẻ như “thánh nữ” giơ vuốt nhe nanh, làm như Diệp Trí Viễn là một kẻ xấu xa. Vậy thì được rồi, anh sẽ giả làm kẻ xấu để dọa lại cô gái này, kẻo lần sau uống nhiều, lại muốn “một đêm tình”, chẳng may gặp phải kẻ xấu bụng thì coi như xong.
“Liên quan cái quái gì đến anh!” Thất Hề giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Trí Viễn, tiếp tục lay An Hạ Dao: “Dao Dao, Dao Dao, cậu mau tỉnh dậy đi!”Cơn giận dữ bốc lên, bất giác cô trở nên thô bạo, động tác mỗi lúc một thêm thô bạo.
An Hạ Dao bị Thất Hề lay mạnh, chép chép miệng, làu bàu mấy câu không rõ: “Mình buồn nôn quá…”
Thất Hề vừa nghe thấy thế, lập tức đẩy An Hạ Dao về phía Diệp Trí Viễn, vội quay người, chạy ra chỗ cách đó mấy bước, liền ngay sau đó là mấy tiếng “Ọe, ọe…”, rồi nôn bắn đầy người Diệp Trí Viễn, “An Hạ Dao!” Diệp Trí Viễn nghiến răng, gầm lên như sư tử.
Thất Hề bịt chặt đôi ta vì chấn động, mắt nhìn cảnh tượng An Hạ Dao nôn, gây họa, rồi dựa vào chiếc ghế mềm mại, chùi, sau đó tìm một chỗ dễ chịu hơn tiếp tục ngủ ngon lành, bất giác quay sang nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ thông cảm.
Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn hết tái xám lại trắng bệch, hết trắng bệch lại đỏ bừng, hết đỏ bừng lại tái xám, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thay đổi liên tục, khiến Th