
Tác giả: Hồ Ly Đi Ngang Qua
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341434
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1434 lượt.
, thấy Tiếu Đồng vẫn đang đực mặt ra, liền tự mình quyết định, sau khi đan xong mấy hàng đưa cho Tiếu Đồng, "Nhìn rõ chưa?"
"Lâm Thư, sau ba năm, cuối cùng tớ cũng tìm thấy giá trị tồn tại của cậu!" thần trí của Tiếu Đồng lúc này mới khôi phục, kích động khó có thể bình tĩnh, nhìn Lâm Thư một cách "Sùng bái".
Trên đầu Lâm Thư liền xuất hiện vạch đen, cô có nên cảm ơn Tiếu Đồng đã khẳng định giá trị của cô không?: "Được rồi, trước mắt cậu cứ đan đi, có vấn đề gì thì hỏi tớ"
"Nói, Lâm Thư, tại sao cậu có thể làm được thứ phức tạp như vậy?"
"Hồi học cấp ba nhàn rỗi nhàm chán quá, nên học chứ sao"
Lâm Thư nhìn Tiếu Đồng dốc lòng "Phấn đấu" cùng sợi len, đột nhiên có một cảm xúc không tên kéo tới. Bốn năm trước, hình như cô cũng ngây ngốc như vậy cố gắng đan rất nhiều khăn quàng cổ.
Về sau.... Khăn quàng cổ, mất đâu hết nhỉ?
Cuối cùng Tiếu Đồng cũng thành công giao ra "Tác phẩm" trong đêm giáng sinh, mặc dù trong mắt Lâm Thư, chiếc khăng quàng cổ kia ít nhiều là một "Thảm kịch", nhưng mà Ninh Nhị rất thích.
Tất nhiên, vì vậy mà tâm trạng Tiếu Đồng cũng rất tốt: "Ngày mai là Nô en, chúng ta ra ngoài happy một chút thế nào?"
"Cậu không cần đi cùng Ninh Nhị sao?" Liễu Yên Nhiên mắt vẫn không rời khỏi quyển sách trong tay, thờ ơ hỏi.
Tiếu Đồng vung tay nói: "Đàn ông như quần áo, chị em như chân tay, mặc kệ anh ta."
"Ôi chao? Còn tớ lại cho rằng là do cậu ta phải đến thành phố N tham gia cosplay chứ" Tiết Băng lành lạnh nói một câu.
Vẻ bề ngoài đáng yêu của Ninh Nhị, đã sớm bị câu lạc bộ club anime nâng làm "Chấn xã chi bảo", thường xuyên bôn ba khắp các nơi cos. Còn Tiếu Đồng, đối với thế giới thứ hai của Ninh Nhị không hề có bất kỳ hứng thú gì, cũng không thích làm người nhà đi cùng.
Tiếu Đồng coi như không nghe thấy gì: "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi"
Lâm Thư nhất thời cảm thấy không thể không nhảy ra nói những lời nhiệt huyết này với Tiếu Đồng, đó chính là..... Ừm, bỉ ổi.
Lúc cả nhóm đến quán bar, trong quán đang hát bài hát về giáng sinh.
Giai điệu nhẹ nhàng, cho dù bên ngoài gió bắc rét lạnh thấu xương đang thổi ầm ầm, cũng không ảnh hưởng đến cảm giác ấm áp như mùa xuân trong lòng Lâm Thư.
Lúc Lâm Thư đang vô cùng sung sướng nghe nhạc, cả tâm hồn đắm chìm vào đó, lúc ý thức được khôi phục trở lại, kết quả không biết ba người kia đã chạy đi đâu mất.
Quán bar này nói lớn cũng không lớn, nhưng do mở ở bên cạnh trường học, hơn nữa hôm nay lại là Nô en, nên người ra vào chen chúc, muốn tìm được ba người kia, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Sau khi dạo qua một vòng không có kết quả, cô quyết định sử dụng chiêu tuyệt sát - đến WC đợi.
Cả cái quán bar này chỉ có một cái WC, cô không tin, ba cô ấy đều có thể kìm nén đến mấy tiếng hay sao?
Ôm lòng tin như vậy, Lâm Thư quyết định nghênh đón ánh mắt quỷ dị của mọi người, giữ vững trận địa, không chút dao động.
Nhưng mà cô quên mất một điều.
Không ngờ ở trong WC của quán bar, gặp người không muốn gặp, đụng chạm tới chuyện không nên đụng chạm, gặp phải tình huống máu chó khoa trương giả tạo trong tiểu thuyết.
"Cưng à, anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao, muốn rời bỏ em?"
Nghe được giọng nam yêu mị như vậy, Lâm Thư không khỏi bắt đầu YY. Dựa vào kinh nghiệm "Xem vô số Đam mỹ" trong nhiều năm, người này nhất định là một tiểu thụ cực phẩm, chẳng lẽ tiểu công xấu xa muốn bỏ anh ta ?"
Đúng là phận hồng nhan gặp nhiều gian truân trắc trở!
Cô khẽ thở dài một cái, lúc đang chuẩn bị tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó, thì một thanh âm quen thuộc xông vào mang nhĩ Lâm Thư, toàn thân cô chấn động.
"Hạ Tề, cậu tránh xa tôi một chút đi"
Cái này.....giọng nói hoàn mỹ "Mâm ngọc bỗng nẩy hạt châu" này, ngoài trừ Tô Mặc, chắc chắn không có người thứ hai.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Mặc không kiễn nhẫn nhìn người đàn ông "Xinh đẹp" bên cạnh. Nhưng mà.... Lâm Thư sờ sờ cằm, trầm tư, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Mà lúc này, Tô Mặc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô. Nhìn thế này, cuối cùng Lâm Thư cũng biết không thích hợp ở chỗ nào: Tô Mặc không đeo kính!
Cặp mắt kia, phần đuôi mắt hơi xếch lên một chút, mang theo vài phần tà mị, giống như cảnh xuân tháng ba, tất cả hoa tươi đều là những nụ hoa sắp nở, chỉ có một đóa hoa kia đang nở rộ, mặc dù vô cùng quỷ dị, nhưng dáng vẻ xinh đẹp đó liền khắc sâu trong tâm khảm người ta. Cặp mắt đen tuyền kia, tựa như cất dấu sự quỷ dị mê người, diêm dúa lẳng lơ, lười biếng, có sự hấp dẫn trí mạng.
Về phần người đàn ông kia, sau khi nhướng mày nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa một tia sáng nhỏ.
Rốt cuộc Lâm Thư đã nhìn ra, lúc Tô Mặc đeo kính, thì vẫn còn được gọi một cách lịch sự là bại hoại, nhưng khi tháo kính mắt xuống, cởi bỏ sự ngụy trang một cách triệt để, sẽ lộ ra bản chất yêu nghiệt hống hách lộng hành.
Trong nháy mắt đó, Lâm Thư bách chuyển thiên hồi (Nghĩ ngợi trăm lần), tưởng tượng ra rất nhiều lời thoại, ví dụ như:
"Thầy Tô, Thầy cũng tới đây đón Nô-en sao? Thật trùng hợp?
"Thầy Tô, hạnh phúc không dễ ràng gì mới có được, th