
Tác giả: Trùng Tiểu Biển
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 134980
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/980 lượt.
>Sau đó suy nghĩ một chút. Heiz… Thở dài – Với óc tưởng tượng phong phú của ta, vậy mà không ngờ cũng không tưởng tượng ra được.
Đại thần nhẹ nhàng liếc ta. “Em thấy thỏa mãn lắm à?”
Ta tự hào nâng mớ tóc xoã tung lên, cười hắc hắc.
Đột nhiên đại thần ý cười càng đậm, “Em đã xuống cấp đến nỗi phải dùng đến hình dáng bên ngoài để chứng minh mình không giống người thường sao?”
“…” Ồ…
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu. “Xem ra, đã nhiều năm rồi nhưng em vẫn chưa thật sự thông suốt, có thể là…” Hắn lại nhìn ta, “Anh đã đặt kỳ vọng ở em quá cao.”
Hắn liếc xuống đầu của ta, nói: “Kiểu tóc này, thoạt nhìn giống như không ốm mà rên.”
Uh oh…
“Tối nay vốn định giới thiệu một thành viên cho em làm quen.” Hắn lại dửng dưng như trước, “À, ý anh là, năm đó vừa vào đại học, anh đã thành lập một câu lạc bộ.” Lại cười cười, “Vốn định giao cho em quản lý…”
“…”
“Nhưng bây giờ…” Hắn từ từ nói xong lại cười cười, sau đó lại liếc nhìn kiểu tóc của ta. “Anh hơi do dự…”
Ta quýnh lên. Đại thần, người nhìn thấy không vừa mắt kiểu tóc của ta thì cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải quanh co lòng vòng như thế?
Nhưng mà, không phải là đại thần vẫn còn nhớ rõ chuyện Câu lạc bộ Biến thái đấy chứ…
Thế nào, thì ra hắn không cảm thấy đấy chỉ là giấc mộng của những đứa trẻ vô tri?!
Ta cười cười. Nhưng mà đại thần à, cách nhìn của ta và ngươi không giống nhau. Bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Trên thực tế, ta thích những điều mới mẻ. Kiểu tóc mới, hoàn cảnh mới… đều khiến cho ta cảm thấy rất khoái trá.
Nhưng mà, kiểu tóc này, hình như đại thần không thích lắm.
Được rồi, ta thỏa hiệp.
Ta ra vẻ đáng thương, ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ. “Sư huynh…” Do dự mãi, cuối cùng cũng khẽ khàng cắn môi mở miệng “Tiền bánh bao hai năm qua… Anh có thể đưa trước cho em hai trăm rưỡi được không?”
“Không được.” Không ngờ đại thần chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, làm như biết rõ mục đích việc ta đòi tiền hắn vậy. Hắn nói: “Con người, phải học được cách vì những lỗi lầm mình đã làm…” Hắn híp nửa mắt, “Mà chịu trách nhiệm.”
…
Hứ, thật nhỏ mọn.
Nhưng không sao, bổn cô nương ngoài sinh hoạt phí, còn có một khoảng dự trữ không nhỏ. Yêu cầu của ta về vật chất cũng không cao, không ăn vặt không ham chơi. Cho nên từ trung học cho tới nay, tính cả tiền tiêu vặt lẫn tiền mừng tuổi, đều để dành nhét ống hết.
Đại thần cũng nghiêm túc lại, nói tối nay bộ dáng của ta người không phải người, sau đó để ta giải quyết vấn đề tướng mạo trước.
Kết quả, ta chạy thục mạng đến tiệm cắt tóc.
Hôm nay là tuần thứ sáu, là tuần bắt đầu khóa huấn luyện quân sự. Cũng may, thời gian huấn luyện quân sự của trường chúng ta cũng không dài như mấy trường khác, chỉ nửa tháng thôi.
Nam sinh, tất cả đều được yêu cầu để tóc húi cua, nhưng đối với nữ sinh coi như thoải mái, chỉ cần cột lại gọn gàng, cột thành đuôi ngựa hay đuôi con gì đó là được.
Ngẫm lại, vẫn là đại thần mưu tính sâu xa. Với kiểu tóc này của ta, nếu muốn nhét cả vào mũ, quả thực là rất khó khăn!
Lúc sáng đến đây, công việc làm ăn cũng có vẻ thanh nhàn, nhưng bây giờ đến đã thấy bên trong có đầy người ngồi.
Ta nghĩ thầm, hay là để sáng mai quay lại vậy. Vừa định đi ra ngoài – không biết có phải do trời định trước hay không – trong lúc lơ đãng, ta lại thoáng nhìn thấy đôi mắt câu hồn mà ta luôn nằm mơ được thấy kia.
Ôi, là Nghiêm Tử Tụng!
Nhìn thấy hắn tùy ý ngồi trên ghế sô pha gỗ, trong tay cầm một quyển tạp chí. Ở góc nhìn của ta chỉ thấy được đôi mắt hoa đào luôn khiến người khác phải choáng váng của hắn đang nhẹ nhàng di động trên trang sách. Khóe mắt hơi hơi ửng hồng, yêu khí lưu chuyển, dị thường say lòng người.
Hắn đang ngồi bắt chéo hai chân. Chiếc dép lê trên chân trái nương theo động tác của hắn mà nhịp nhàng đung đưa.
Nam sinh thường xuyên mang dép lê thì ở đầu ngón chân thông thường đều rất bẩn, nếu không cũng sẽ bị vặn vẹo thành dị dạng. Nhưng ngay cả ngón chân của hắn cũng hoàn mỹ đến dị thường, móng chân gọn gàng chỉnh tề. Chỉ trong nháy mắt, ta cảm thấy đôi dép lê trên chân hắn chắc hẳn phải rất hạnh phúc.
Ta gạt tất cả những người vây quanh để đi đến bên cạnh hắn, nhưng vẫn chưa làm cho hắn chú ý.
Vừa nghĩ tới chuyện mới mấy giờ đồng hồ trước ta còn cùng hắn tiếp xúc thân mật, khóe miệng lại không kiềm được, cười vung lên.
Ta thích vầng trán tùy ý của hắn. Đó là một loại thong dong chân chính.
Điểm đó cùng đại thần có phần bất đồng. Đại thần bề ngoài tuy rằng bình thản dịu dàng, nhưng kì thực lại là một gã rất nghiêm cẩn. Mọi việc đều chiếu theo mục tiêu định trước mà từng bước thực hiện.
Nói theo kiểu tự kỷ một chút, có lẽ ta chính là điều bất ngờ ngoài ý muốn nhất trong cuộc đời của đại thần. Cho nên, ta mới có thể có được vinh hạnh đó, lọt vào mắt xanh của hắn.
Nhìn thấy nhân viên trong tiệm rõ ràng là không đủ, cũng may cắt kiểu húi cua cho con trai cũng khá đơn giản. Trong tiệm cắt tóc, chỉ cần người nào có chút kinh nghiệm, cầm cái tông đơ lên vung một đường là xong: Hoa rơi rực rỡ, vô cùng