Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134970

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/970 lượt.

úm lấy cánh cửa tủ đang để mở, muốn ổn định lại…
Trên nóc tủ vốn để sẵn một chồng chăn bông. Không ngờ tủ không được chắc, ta chỉ mới dùng có chút xíu lực mà chồng chăn bông ấy đã thuận thế lắc lư rồi đột nhiên từ trên nóc tủ đổ ập xuống.
Đổ ngay xuống chỗ hai người kia đang đứng, vừa vặn rớt trúng đầu Nữ anh hùng đang bất ngờ, không kịp né tránh.
Khổ nỗi, Nữ anh hùng lại quá cao, đống chăn bông rơi khỏi đầu cô lại bắn tiếp qua đầu Nữ thiên sứ.
Toàn bộ quá trình xảy ra vô cùng liền mạch lưu loát. Cả đám đều ngã nhào. Về phần ta, trong bi kịch này, ta bất hạnh bị đập trúng cái trán, trầy da chảy máu.
Ta không kịp kêu lên đau đớn đã biết tận dụng thời cơ!
Vội vàng ui da ui da vài tiếng, sau đó lảo đảo vọt đến cái giường đang trong tình trạng tranh chấp. Việc này không thể chậm trễ! Lại gấp gáp dùng tay lau qua vết thương, bôi máu lên thành giường. Sau đó ôm mặt kêu la: “Ui da ~ làm sao bây giờ, mình làm dơ giường rồi!”
Tiếp theo đó, giữa lúc bầu không khí đang ầm ĩ bỗng nhiên trở nên vắng lặng, ta nhìn Nữ anh hùng và Nữ thiên sứ đều bị chăn bông đập trúng khiến đầu óc choáng váng, hùng hồn la lên: “Không sao! Cứ để mình dùng cho!”
Không hiểu à? Cuộc sống mà, hay lăn qua lăn lại vậy đó!
Mấy trò khôi hài này, hiển nhiên là ta thành thạo nhất.
***
Cuộc nổi loạn của đồ đạc đã kết thúc, sau khi nâng Nữ anh hùng và Nữ thiên sứ dậy rồi để bọn họ mạnh ai nấy ngồi xuống ghế, ta lập tức chạy đến bàn học nhặt mắt kính cho Nữ cận thị. Ta dùng khăn lau chùi sạch sẽ rồi đeo giúp cho cô ta, phát hiện mặt mũi cô ta cũng coi như thanh tú dễ nhìn.
Tiếp theo ta hắng giọng một cái, mỉm cười ngọt ngào, tình cảm đặc biệt mãnh liệt bắt đầu phát biểu cảm nghĩ. Quyết định dùng tài hùng biện để lại chút ấn tượng trực quan trong lòng các bạn.
“Chúng ta được tạo thành từ các tinh trùng cùng tế bào trứng khác nhau, chui ra từ các cơ thể mẹ khác nhau, đến từ các địa phương khác nhau! Nhưng chúng ta gặp nhau tại đây, trong cái mớ hỗn độn này, rất rõ ràng tất cả đều do ý trời đã định!”
Ta ngẩng cao đầu, vuốt ngược mái tóc rậm rạp rối bù, cười.“Tôi là Tương Hiểu Mạn! Nhà tôi mở cửa hàng bánh bao, bán bánh bao xá xíu, bánh bao hạt sen, bánh bao dưa chua, bánh bao cải trắng, bánh bao rau hẹ, bánh bao đậu đỏ, ngoại trừ tiểu long bao (một loại bánh bao nhỏ nhân thịt chứa nước trái cây của Thượng Hải) giống mấy chỗ khác ra thì loại nào cũng có. Còn cậu?” Câu cuối là nói với Nữ anh hùng, ta cười hì hì nhìn cô ta.
“Nhà tôi không bán bánh bao.” Cô ta thẳng thắn trả lời. Sau đó liếc nhìn thiên sứ nữ, hiển nhiên vẫn còn có chút khó chịu, nhưng do dự một lát lại nói tiếp. “Tôi tên là Thẩm Lôi, bình thường mọi người hay gọi tôi là Lôi Chấn Tử.”
“Mình… mình là Tiếu Lâm.” Nữ cận thị rất tự giác, tiếp lời.
Cuối cùng, mấy người chúng ta đều nhìn về phía Nữ thiên sứ.
Ta nhìn ra được, thật ra cô ta rất không tình nguyện nhưng dù sao cũng ở cùng ký túc xá, cô ta cũng không tiện bộc lộ, đành phải nói cho có lệ: “Tôi hả, Lưu Mật Mật.” Lại hít sâu một hơi, giọng nói có vẻ dịu lại, ra vẻ chuyên nghiệp: “Nhưng bạn bè vẫn hay gọi tôi là Tiểu Mễ ~ “
Cái gì? Lưu Mật Mật, Tiểu Meo… Meo?
Hừm, ta đột nhiên căm giận, thân hình của cô ta như vậy mà chỉ có thể gọi là mèo con?
Vậy chẳng lẽ phải gọi ta là hòn sỏi?
Lệ rơi…
Nhưng mà, ta lơ đãng liếc mắt qua Lôi Chấn Tử, toàn bộ nỗi căm giận trong lòng đều bị down xuống. Còn sót lại, chẳng qua chỉ là sự đồng tình vô hạn.
Trên thế giới này, quả nhiên không có nhỏ nhất, chỉ có nhỏ hơn!
Cô ta, có thể nói là, nhỏ bé như hạt bụi.
Ta rất đồng tình, vô cùng đau xót cho tương lai của ‘ấy ấy’ của cô ta – xuân phong vô lực.
Vừa nghĩ như thế, ta lại cảm thấy rất đắc ý, cảm thấy ‘ấy ấy’ của ta, cũng được tính là có phúc đấy chứ!

Bất luận thế nào, cũng coi như mọi người đã quen biết nhau. Sau đó bừng bừng hứng khởi, bắt đầu chuyển đồ đạc đến giường mới.
Cảm thấy tự hào vô cùng, quả nhiên là tình thương cùng chỉ số thông minh của ta cũng không tệ, còn ngăn cản được cả một trận thế chiến bùng nổ!
Điện thoại ký túc xá đột nhiên vang lên.
Ta đứng lên bắt máy, khụ, không ngờ lại là đại thần…
Gọi đi ăn.
Tên này… Mạnh thật!
Bởi vì, chính ta còn không biết rằng ký túc xá của chúng ta có điện thoại!
Vừa bị kích động một chút lại cảm thấy cái trán đau đau, mới nhớ đến ta đang bị thương.
Ôi, thế này làm sao đi gặp thần?






Lần Thứ Hai Thân Mật
Gác máy xong, ta quay đầu lại nhìn. Đại khái là ba người kia cũng đã thu dọn xong xuôi.
Lôi Chấn Tử đang nằm ngửa trên giường, đột nhiên ngồi bật dậy, gây chấn động đến nỗi quyển sách ‘Lịch sử Trung Quốc tổng quát’ trên tay của Tiểu Lâm đang ở tầng dưới phải run lên kịch liệt.
Nhưng Tiểu Lâm vẫn không hề động đậy, đôi mắt nương theo tần suất rung động mà đảo qua đảo lại, vẫn đọc được như thường.
Thảo nào người ta luôn nói, ai ai cũng đều có sở trường của riêng mình. Trình độ cận thị của Tiểu Lâm cũng không có ai