
Tác giả: Trùng Tiểu Biển
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 134993
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/993 lượt.
thời tiết trong lành, cảm thấy không nên lãng phí.
Tối qua đi theo tên yêu quái Nghiêm Tử Tụng kia đến Hắc Phong Động trở về, còn nhớ là đi không bao xa thì thoáng nhìn thấy một cái hồ nhỏ bên đường.
Lúc đó tối mù mù chẳng nhìn rõ lắm, nhưng bây giờ nghĩ thế nào cũng thấy nó giống một thánh địa hẹn hò.
Nhất thời nổi hứng, dứt khoát mang theo một cái túi nhựa đến cái hồ ở khu Đông của trường để câu cá vàng.
Ta ở trên bờ bẻ một cành liễu nhỏ, sau đó ngồi nửa giờ bên bờ hồ, thầm nghĩ: Đám cá vàng ở đây thật quá vô lễ, dáng vẻ ta ngồi ở đây nhìn thế nào cũng giống một tiểu mỹ nhân ngư nha, chúng không chào đón thì thôi, lại còn nhổ nước bọt.
Nhưng mà thôi, ta cảm thấy mình rất giống Khương thái công (Khương Tử Nha trong Bảng Phong Thần).
Không mồi câu cá, yêu quái mắc câu.
Hình dung như vậy có thể nói là “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn” (*), liền ngồi thẳng lên, tạo thành một tư thế oai hùng chấn hưng.
Bên hồ nước gió thổi mát lạnh, hơn nữa trên đầu còn có bóng râm ngăn trở ánh mặt trời, rất là dễ chịu.
Lại nói, sở dĩ Tiểu Mễ biết được nhiều chuyện như vậy, bởi vì người bạn trai kia của nàng, trùng hợp làm sao, cũng là sinh viên năm hai.
Cho nên a, mặc dù Tiểu Mễ lúc thi đã cố gắng hết sức, nhưng nàng cũng chỉ vừa vặn đạt đủ điểm chuẩn. Sau đó bởi vì chuyện liên quan đến điểm số, nàng chưa kịp nói câu nào đã bị quẳng đến khoa lịch sử của ta.
Thật ra ta nghĩ, với tư sắc của Tiểu Mễ, vị trí hoa khôi hẳn là sẽ không thể nhường cho ai được rồi.
Nhưng lại nghe Tiểu Lâm nói, năm nay khoa lịch sử giống như cây khô gặp mùa xuân. Có người nói lớp bên cạnh còn có đến mấy mỹ nữ đặc sắc. Nhất là cái người có tên là Trần Hữu Dung đó, hôm qua vừa xuất hiện đã làm toàn trường náo động. Nghe nói hậu viên hội cũng đang khẩn trương chuẩn bị.
Chưa nhìn thấy mặt thì không thể đánh giá được. Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn, chính là địa vị của Tiểu Mễ có khả năng đang bị uy hiếp.
Bởi vì hữu dung nãi đại: hữu dung (có sắc), nãi đại (ngực lớn).
Ngồi suốt cả buổi trưa, ta bèn vỗ vỗ mông đứng lên, quyết định đi kiếm chút gì ăn trước đã.
Nhưng mà, ông trời rủ lòng thương, ta quả nhiên vẫn may mắn hơn Khương thái công. Quay đầu lại thoáng nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, không biết từ khi nào đã đứng ở bãi cỏ cách đó không xa, sau đó ném mấy thứ gì đó xuống mặt hồ.
Gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc đen mềm mượt của hắn, tạo nên một thứ cảm giác phiêu dật.
Thật ra duyên phận, ba phần là do trời định, bảy phần còn lại là nhờ vào cố gắng.
Tối qua ta đã hỏi thăm Tiểu Mễ rồi. Nàng nói hàng ngày vào giờ trưa, Nghiêm học trưởng đều tới đây cho cá vàng ăn.
Lần này gặp nhau ở đây, chính là duyên phận, thật sự là duyên phận!
Nghiêm Tử Tụng, hóa ra anh rất có tấm lòng nhân hậu ha!
Sau đó, hình như hắn nhìn thấy ta.
Xoay người, chậm rãi dạo bước lại gần ta.
Tim ta đập thình thịch, rất là hưng phấn. Nói thật ra, ta cũng không biết vì cái gì, cứ nhìn thấy hắn là ta lại hưng phấn một cách khó hiểu, cứ bất giác muốn cười hoài.
Ta nghĩ thầm, dù sao ta cũng mang tiếng ác rồi. Bèn dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, xông lên ôm hắn. (!!!)
Nhưng không ngờ giở trò ăn cướp trước mặt ta. Chỉ thấy hai tiểu cô nương đột nhiên không biết từ đâu nhảy tới, sôi nổi đón đầu trước, mỗi người một câu: “Tử Tụng, sao trùng hợp vậy!”
Nghiêm Tử Tụng lơ đễnh, chỉ liếc các nàng một cái, cũng không đáp lời, lập tức đi thẳng đến chỗ ta.
Thật ra hôm qua ta đã đoán đúng rồi, hắn bị cận thị.
Người nào thường xuyên đeo mắt kính, lâu dần khi bỏ kính ra hai mắt sẽ hơi dại dại, viền mắt cũng sẽ hơi lõm vào một chút.
Nhưng mà hắn lại không hay đeo kính. Nghe Tiểu Mễ nói, Nghiêm Tử Tụng mà đeo kính thì đầu sẽ bị choáng váng, đó là chuyện mà toàn bộ vũ trụ đều biết.
Bởi vậy, rốt cuộc ta cũng đã hiểu, vì sao đáy mắt hắn luôn luôn có một loại thần thái mê ly khác thường đó.
Tiểu Mễ nói, ánh mắt của Nghiêm Tử Tụng rất thần kỳ. Nếu có mười cô gái đứng trước mặt hắn, hắn nhìn qua một cái, mỗi cô đều sẽ có cảm giác như hắn đang nhìn mình.
Nhưng trên thực tế, hắn lại chẳng hề nhìn thấy ai cả.
Cho nên a, ta đang suy nghĩ xem mình có nên nói lại hay không, phải nói là thật ra, Nghiêm Tử Tụng đang đi đến một nơi mà trùng hợp ta lại đang đứng đó.
Chỉ có điều, hắn rõ ràng dừng lại trước mặt ta.
Ta cười tươi như hoa, hai mắt chớp lia chớp lịa.
Chỉ thấy hắn sờ sờ cằm, nhìn cành liễu trong tay ta, chậm rãi nói: “Cô đang câu cá à?”
Ta cười sáng lạn. “Anh cũng muốn thử sao? Không thành vấn đề, em dạy anh nha!”
Nhưng hắn lại đột nhiên nheo mắt chỉ vào xung quanh, “Trên tấm bảng kia viết là ‘Cấm câu cá’.”
Tiếp đó lại híp híp mắt, hỏi. “Có phải tôi đã từng gặp cô rồi không?”
Ta nhìn theo hướng hắn vừa chỉ. Thấy rõ rồi chứ, trên tấm bảng đó viết: “Thùng rác”!!!
——————————————————————–
Ghi chú:
(*) Là câu thơ của Kinh Kha đã làm trước khi lên đường thích sát Tần Thủy Hoàng bên bờ sông Dịch (biên giới nước Triệu):
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
Tráng s