Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341001

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1001 lượt.

.
Đúng lúc này…
“Em kia!”
Chỉ thấy huấn luyện viên đột nhiên rống lên.
Ta nhìn chung quanh, liếc trộm ánh mắt của thầy. Oái, hình như là đang trừng ta.
“Có cái gì hay mà nhìn!” Thầy lại rống lớn.
Ừm, tiếng rống của thầy có chút tắc nghẹn, hay là cổ họng bị làm sao rồi.
“Báo cáo!” Ta đứng thẳng tắp, sau đó ngắm nhìn đôi mắt huấn luyện viên vẫn chưa thấy hạ xuống, thanh âm to rõ. “Vì chưa từng thấy huấn luyện viên nào đẹp trai như thầy!”
***
“Ơ… à!” Nghe xong lời này, huấn luyện viên của ta mát dạ.
Thầy tự đứng tách ra thử xem, sống mũi anh tuấn, làn da ngăm đen lại thêm cái mũi đầy thịt, thoạt nhìn có vẻ thật thà phúc hậu lại dễ bị lừa. Chỉ thấy thầy lườm ta một cái rồi đột nhiên nhẹ nhàng cười cười. Giữa lúc ta cho rằng đã lừa được thầy rồi, thầy phúc chốc lại nghiêm nét mặt, đột nhiên hô lớn: “Toàn thể nghe lệnh!”
“Nghỉ!”
“Nghiêm!”
“Đằng sau —— Quay!”
Vừa mới xoay người lại, toàn bộ khuôn mặt non mềm của chúng ta đều được tiếp xúc thân mật với ánh nắng chói chang dữ dội.
Sau đó, huấn luyện viên của chúng ta nhanh như sao xẹt đi lên trước đội ngũ, giọng hô kiên định: “Nhìn bên phải —— Nhìn!”
Tiếp đó, như phun pháo châu: “Nhìn đằng trước!”
“Nghỉ!”
Thầy ưỡn ngực. “Nghiêm!”
Tiếp theo, trên khuôn mặt có vẻ đôn hậu lại cong lên một nụ cười tà ác, “Có nhiều ánh nắng như vậy, cho các em nhìn rõ một chút!”
Đứng nghiêm…
Đứng nghiêm nhìn thẳng mặt trời…
Tất cả các bạn cùng lớp đều tức giận mà không dám nói gì…


Có lẽ cũng đặc biệt hận ta.
Ta… Ta chịu không nổi sự khiển trách của lương tâm.
Ta hôn mê!
Ta ngắm chuẩn vị trí của Tiểu Lâm, tư thế đặc biệt tự nhiên, đặc biệt tao nhã mà ngã xuống.
Quên đi, ta còn đang mong chờ cánh tay vạm vỡ và mạnh mẽ của Lôi Chấn Tử!
Thời khắc của ta sắp đến rồi!
Quay về với chính nghĩa, ta khẽ chau mày, đôi môi khe khẽ run lên, đôi mắt nhắm chặt – đánh chết không nhìn biểu tình của huấn luyện viên chúng ta.
Ai… Ta thầm thở dài, mới bao lâu không vận động, thân mình sao gầy yếu như vậy nhỉ?
Có câu, thân thể khỏe mạnh là tiền lực cách mạng lớn nhất, Ừm… Trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, xem ra sau này ta càng phải siêng năng chạy – đuổi theo Nghiêm Tử Tụng mới được.
Giọng nói ẩn nhẫn ủa huấn luyện viên chúng ta từ không trung truyền đến. “Ai đó đỡ em ấy ra chỗ đất trống kia ngồi đi.”
Ta nghĩ, thầy đang nhắm mắt làm ngơ, hỏi ai có thể đá ta ra ngoài được không.
Nhưng mà, cho dù có nghe được câu này, khóe miệng ta cũng chẳng cong lên chút nào, ngay cả nhịp tim cũng vẫn bình ổn như thường, cho thấy tâm lý của ta vốn có tố chất vững vàng vượt trội!
Thật ra, ta chỉ vì không muốn bỏ qua trò hay thôi!
Nhưng thế sự thường không như ý muốn. Lúc này ta lại nghe được một âm thanh vang lên: “Để em đỡ bạn ấy.”
“…” Mí mắt ta run run.
Nhìn xuyên qua rèm mắt —— ác, ánh mặt trời thật chói mắt! Nhắm lại, nhắm lại.
“Còn đi được không?” Nghe được giọng hắn thân thiết hỏi han.
Ôi…
Đại Thần a, ta chỉ là tầng lớp cỏ dại, căn bản không cần ngươi phải lo lắng. Ngươi mau mau cùng Nghiêm Tử Tụng đại chiến ba trăm hiệp đi. Cùng lắm, sau này ta không bám theo ngài nữa, có được không?
Đoán chừng là thấy ta không trả lời, ngay lập tức ta cảm giác thân thể mình bay lên giữa khoảng không. Không ngờ, thật sự bị bế lên.
Ta xin thề là ta có từ chối, nhưng đôi cánh tay đang ôm lấy ta lại có sức mặt kinh người, căn bản là ta không thể nào giãy giụa.
Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể ở giữa những tiếng kinh hô của các bạn cùng lớp, ở trước mắt bao người, bị bắt cóc.
Ta nghĩ thầm, Đại Thần quả nhiên cũng không phải là miệng hùm gan thỏ ha!
Trọng lượng của ta như vậy mà không ngờ cũng không thể đè bẹp được hắn…
Vì sao lại không thể đè bẹp được hắn cơ chứ!
Hắn ôm ta đi rất ung dung thong thả. Trong lòng ta lại nghĩ, nếu đổi lại là Nghiêm Tử Tụng thì sao?
Ta vẫn còn đang cố suy đoán những lời hai người bọn họ từng nói, những hoạt động từng trải qua thì nghe thấy Đại Thần nhàn nhạt mở miệng: “Muốn biết ư?”
Không hổ là Đại Thần. “Nói đi, em nghe.” Ta thầm nhẩm tính góc độ Đại Thần có thể che nắng cho ta, liền yên tâm mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Em đoán xem.” Hắn nhếch miệng cười.
Đại Thần, ngươi chính là một pho tượng thần tà ác, tà ác đến mức bạo đăng!
Lại nhìn qua thấy Nghiêm Tử Tụng đã đi mất rồi, ta thấy mình nên trở lại học tiếp thì hơn, liền giãy dụa muốn xuống.
Nhưng hắn vẫn ẵm ta, tiếp tục đi tới, ước chừng đã rời khỏi phạm vi quan sát của huấn luyện viên chúng ta rồi. Lại nghĩ, cô nam quả nữ cùng nhau biến mất sẽ xảy ra biết bao chuyện xấu, biết bao tình huống rất không thích hợp a, gào khóc!
Mắt thấy đã đi vòng qua khúc quanh của dãy phòng học.
“Mạn (Chậm = Đợi đã).” Giọng nói của Nghiêm Tử Tụng giống như tiếng trời đột nhiên vang lên bên cạnh.
Vừa quay đầu lại, không ngờ hắn đã hai tay nhét túi, đứng đó từ bao giờ.
Mạn? Chẳng lẽ…
Là Mạn trong Tương Hiểu Mạn?
Miệng ta toét ra tới mang tai, cười khanh khách hô gọi: “Nghiêm Tử Tụng!”


Lamborghini Huracán LP 610-4 t