
Tác giả: Trùng Tiểu Biển
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 134999
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/999 lượt.
ông có khả năng!”, “Bà nằm mơ!” các loại. Có lẽ sẽ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng thoáng nhìn rồi tiêu sái bỏ đi. Bằng không sẽ khiêu khích đáp trả: “Bà có bản lĩnh đó sao?”, “Bà cho rằng bà có thể sai khiến tôi sao” đại loại thế…
Ta suy nghĩ miên man đủ thứ, sau đó không cẩn thận, đạp mạnh vào chân của quỷ dương, còn hơi nghiến xuống một chút…
“Oh! My God!”
Ta áy náy kêu lên một tiếng. “Xin lỗi, xin lỗi!” Thực sự là không cẩn thận nha. Bởi vì nữ vương bệ hạ là trưởng bối, không thể đắc tội!
Kết quả, đường đường là nam tử hán, hết lần này đến lần khác phản ứng thái quá. Cánh tay hắn đặt bên hông nữ vương ‘co rút lại’ theo phản xạ có điều kiện. Ta có cảm giác sắc mặt nữ vương rất khác thường, tự nhiên cảm vô cùng có lỗi, cộng thêm chột dạ. Sau này tất nhiên phải lôi Nghiêm Tử Tụng chạy trốn thôi!
Bởi vậy mới nói, chẳng hiểu sao lại xảy ra hỗn loạn trong không khí trang trọng thế này, ta lại không cẩn thận đạp quỷ dương tiên sinh một cước. Ồ, mặc dù lúc đó cự ly hơi xa, nhưng sức chân của ta cũng không có khả năng giảm lực, cho nên mọi sự bất ngờ đều xảy ra rất hoàn mỹ.
Ta hổ thẹn liếc mắt nhìn trộm quỷ dương tiên sinh, rồi khẩn trương kéo Nghiêm Tử Tụng, bỏ chạy.
“Tránh ra tránh ra!” Ta ồn ào. Tất cả khách đến dự lễ đính hôn của Đình tỷ, lúc này đều tập trung về phía ta.
Bỗng dưng lại nhớ ra mắt cá chân Nghiêm Tử Tụng bị thương, bước chân có điểm bất ổn. Vì vậy, chạy được hai bước ta lại vô cùng hào hùng ngồi chồm hổm xuống trước người hắn, hai tay vươn cao, tru lên: “Đến đây đi! Em cõng anh!”
Trong chốc lát, toàn trường thất thanh…
Chỉ có dàn nhạc vi-ô-lông vẫn còn đang du dương kéo đàn là nằm ngoài trạng huống.
Tiếng đàn du dương.
Toàn trường chú mục.
Rống rống!
Hoàn hảo, hôm nay ta mặc một bộ váy liền trắng tinh phiêu dật đầy mộng ảo!
Bàn tay của Nghiêm Tử Tụng đột nhiên vỗ xuống, lực đạo ôn nhu.
Ta vẫn đang ngồi chồm hổm, vì cú vỗ của hắn mà có chút bất ổn. Hắn bất ngờ thay đổi tư thế, bỗng dưng bế xốc ta lên. Rõ ràng nghe thấy sự ngạc nhiên không thể khống chế của mọi người.
Hắn vững vàng bước đi bằng mắt cá chân đã bị thương, nói: “Anh sẽ cho em…”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lộ ra một vẻ kiên định khó tả, “Một hôn lễ rực rỡ nhất.”
Kháo!
Em yêu anh chết mất, Nghiêm Tử Tụng! !
Vui sướng như lên mây.
Hai tay ta chăm chú ôm cổ Nghiêm Tử Tụng, cả người đều cuộn tròn trong lòng hắn.
Hắn quả thật từng bước từng bước vững vàng ẵm ta đi ra khỏi nhà hàng. Chí ít thì trước khi chúng ta rời khỏi, cũng không có ai đứng ra ngăn cản.
Ta cảm giác viền mắt mình ẩm ướt, sau đó xuề xòa hỏi: “Vậy thì lúc nào?”
Hắn dừng một chút.
Ta nhẹ nhàng mỉm cười. Đúng vậy, vấn đề này rất khó đáp lại. Hắn đột nhiên hứa hẹn như vậy, có thể là bởi vì mẫu thân hắn đột nhiên xuất hiện, có thể là do bầu không khí vui sướng. Trong lòng ta đột nhiên lại nảy sinh một cảm giác bất an. Vì vậy, ta nằm cuộn trong lòng hắn mà nghĩ, chúng ta sẽ thế nào, có thật là có thể cứ đơn giản như vậy mà định cả đời hay không.
Trong thời gian tới, e rằng trước mắt ta và Nghiêm Tử Tụng, chỉ là một khoảng trống rỗng.
Chúng ta chỉ có thể ỷ lại vào sự mù quáng vô tri của tuổi trẻ mà tùy ý hứa hẹn.
Ra đến trước cửa nhà hàng, bước chân Nghiêm Tử Tụng vẫn vô cùng bình ổn. Nhưng lúc đi ra, ta cảm giác được, dù chỉ là rất nhỏ, hắn đau đớn.
Dù sao, hắn vẫn đang ôm ta.
Sau đó ta nói, Nghiêm Tử Tụng, chúng mình về nhà đi.
Ngồi trên hàng ghế sau của xe taxi, hai chúng ta chẳng nói gì với nhau. Ta nghĩ, chúng ta đều đã thành quen với bầu không khí trầm mặc đột ngột này rồi.
Nhà, là căn nhà trệt đơn sơ của hắn.
Ta đỡ hắn ngồi trên chiếc giường đơn rồi cũng tự mình nhấc ghế ngồi xuống. Đặt chân hắn lên đầu gối mình, sau đó dùng rượu thuốc tỉ mỉ xoa bóp cho hắn.
Hắn vốn không chịu, nhưng ta bắt hắn phải làm theo ý mình. Hắn vẫn không than đau, bất luận ta loay hoay mắt cá chân hắn thế nào.
Ta cảm giác ánh mắt hắn nhìn ta sáng quắc, từ đầu đến cuối vẫn không hề chuyển hướng.
Móng chân Nghiêm Tử Tụng vẫn xinh đẹp như trước, nhưng bàn chân lại thô ráp lạ thường, có thể là do đi bộ lâu ngày mà vậy.
Ta làm như vô tình làm dơ chiếc váy màu trắng của mình. Vết dơ màu nâu cứ thế lan ra, một vòng lại một vòng, chẳng mấy chốc loang lổ trên váy trắng.
Hắn muốn rút chân về, nhưng ta không chịu. Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại cúi đầu tiếp tục xoa bóp, nhẹ nhàng hỏi hắn một vấn đề mà chúng ta chẳng bao giờ thật sự đối mặt…
Ta nói: “Nghiêm Tử Tụng, chúng ta thật sự có tương lai không?”
Lúc nói xong, viền mắt ta lại ươn ướt. Mùi rượu thuốc rất nồng, gay cả mũi, mang theo cảm giác man mát. Ta không cẩn thận chùi lên mặt, vì vậy nước mắt bị kích thích, bỗng dưng tràn mi.
Hắn nói, “Tương Hiểu Mạn…”
Ôi, chung quy ta vẫn không nghe được đáp án của hắn.
Ta hiểu rồi, bởi vì, anh cũng không biết.
Lúc ta đứng trước đài bếp loay hoay với khói dầu, trong lòng lại nghĩ. Nếu thực sự có tương lai sau này, ta sẽ lại mặc bộ váy này, ngồi trên một quả khinh khí cầu bay đến sân