Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341000

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1000 lượt.

ồ để đến sân bay, sau đó đứng đờ ra giữa sân bay rộng lớn.
… Ta lớn như vậy rồi, vẫn chưa từng được ngồi máy bay.
Không hiểu vì sao, nghe tiếng động cơ máy bay chạy ầm ầm, ta đột nhiên có thể lý giải được một chút tâm tình của sư huynh, có thể là cả tâm tình của Nghiêm Tử Tụng nữa. Là trốn tránh, đột nhiên không muốn nhìn thấy bất cứ ai nữa.
Nếu như có thể, ta cũng muốn tùy tiện đáp một chuyến bay, sau đó…
Mai danh ẩn tích.
Thời gian đó, Nghiêm Tử Tụng, anh có nhớ em không?
Anh sẽ đi tìm em chứ?
Biến thái…
Ta đứng ở sân bay nhìn theo chiếc máy bay đi xa, trong lòng âm thầm nói lời tạm biệt sư huynh, sau đó về nhà.
Về đến nha, lần đầu tiên ta chủ động làm một bữa cơm, sau đó ngồi một bên đợi mẹ trở về. Cuối cùng, trước ánh mắt kinh ngạc của mẹ, ta hỏi bà: “Nghiêm Tử Tụng có đến mua bánh bao không?”
Bà nhìn ta rồi nói: “Ăn cơm đi.”
Ta gật đầu nói: “Dạ, ăn thôi.”
Ta nhớ hắn, cứ suy nghĩ không biết hắn có bị ốm đau gì không.
Kỳ nghỉ mồng một tháng năm qua đi, ta trở lại ký túc xa. Một ngày trước khi đi học, vì đã lâu rồi không gặp nhau, bốn cô nương chúng ta quây quần lại tán gẫu với nhau. Tiểu Mễ hưng phấn kể lại những ngày cùng bạn trai đi khu trò chơi, kể chuyện đi chơi trò nhảy lầu mạo hiểm thế nào, đi xe vượt núi kích thích ra sao, kể chuyện thám hiểm dòng nước xiết, kể rằng người đi chơi tấp nập, xếp hàng mệt chết đi được.
Ta lẳng lặng ngồi nghe. Ta phát hiện, bằng sức tưởng tượng của mình, không ngờ cũng tưởng tượng không ra dáng dấp la thét chói tai khi đi xe vượt núi của Nghiêm Tử Tụng. Xuất hiện trong đầu ta vẫn chỉ là hình dáng biếng nhác hoặc vẻ thờ dơ của hắn. Cuối cùng đọng lại, chỉ là hình ảnh hắn đứng cô tịch ở xa xa nhìn ta…
Tiểu Lâm Tử đột nhiên đẩy người ta: “Cậu thế nào, nghỉ lễ đã làm những gì? Hai người có đi chơi đâu không?”
Ta cười cười nói: “Chơi trò tương tư đơn phương, cả trò mong nhớ nữa.”
Lôi Chấn Tử đột nhiên tuôn ra một câu: “Nghiêm Tử Tụng của cậu đó, thật chẳng biết hai người yêu đương kiểu gì nữa, bình thường ngay cả một cú điện thoại cũng không có.”
Ta gật đầu, không nói gì. Đúng vậy, không có.
Tiểu Mễ đại khái cũng là người đang yêu, đột nhiên vỗ Lôi Chấn Tử một cái, ý bảo cậu ấy im miệng đi. Kết quả, lại làm nổ ra một cuộc tranh chấp giữa hai người.
Ta không nghe rõ họ đang tranh cãi cái gì, chỉ nặng nề thở hắt ra một hơi, nói: “Mình ra ngoài dạo một chút.”
Thế rồi ta đi ra ngoài.
Trong trường chúng ta, ngoại trừ hồ nước ở trước ký túc xá của Nghiêm Tử Tụng, phía tây nam còn có một hồ nước nữa, được coi là thánh địa tình yêu trong truyền thuyết của trường học. Đêm nay, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào ta lại muốn ra đó ngắm cảnh.
Quả nhiên, người người có đôi có cặp, chỉ có ta một mình một bóng. Nơi này trước kia nghe nói cũng có đèn, nhưng không biết là do ý người hay ý trời mà bóng đèn cũng không sáng. Cảnh vật u ám, bóng đen lắc lư, chỉ có ánh đèn hắt ra từ dãy phòng học xa xa thoáng chiếu sáng mặt hồ hồ nước trước mắt.
Liếc mắt nhìn lại, hầu như dưới mỗi một gốc cây đều có một đôi tình nhân. Cặp này vừa rời đi lại có cặp khác thế nào.
Cặp đôi nào chiếm không được vị trí, họ sẽ ngồi luôn trên bãi cỏ bên cạnh hồ, hoặc ngồi hoặc nằm. Có đôi vì để tiết kiệm tài nguyên đất đai, bạn nữ còn trực tiếp ngồi lên đùi bạn nam, quấn quýt triền miên, vô cùng thân thiết.
Ta phát hiện, mình chẳng có chút hưng phấn nào, hoàn toàn không có dục vọng rình coi.
Ngoài mặt cũng thẫn thờ không biểu cảm, không muốn nói cũng chẳng muốn cười.
Chẳng lẽ, biến thái cũng phải có cái duyên nghề nghiệp ư?
Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cặp tình nhân bên trái đang hôn nhau nồng nhiệt, đôi tình nhân bên phải là dựa sát vào nhau, cặp ở bờ đối diện bị giấu trong bóng tối. Mặt hồ đen tối nhưng loang loáng những tia sáng yếu ớt. Xung quanh là tiếng rỉ rả nói chuyện khe khẽ, tiếng cười đùa ríu rít vui tai.
Ta lại bắt đầu nhung nhớ đến Nghiêm Tử Tụng của mình. Nhớ lại lúc ta không có ở đây hắn đã từng đi qua nhà ta mua bánh bao. Nhớ hắn thỉnh thoảng cũng có một ít cử chỉ ỷ lại vào ta. Nhớ hắn thỉnh thoảng cũng dỗ ngon dỗ ngọt. Nhớ hắn đột nhiên hứa hẹn cho ta một hôn lễ… Nhớ nhớ, nhớ đến lòng ta lên men cay.
Muốn khóc.
Ta không khóc, chỉ bó gối ngồi ngây ngốc. Ta suy nghĩ lung tung rằng Nghiêm Tử Tụng sẽ đột nhiên đứng ở phía sau mình, sau đó đi lên trước, dùng cánh tay dài nhẹ nhàng vờn quanh ôm lấy ta. Một câu cũng không cần phải nói, chỉ thế là đã đủ rồi.
Thế nhưng mấy cái chuyện trùng hợp kiểu này, nói trắng ra là có thể gặp chứ chẳng thể cầu.
Gió tây từ mặt hồ thổi lên se se lạnh. Đêm tháng năm, thì ra cũng sẽ lạnh. Ta cong khóe môi, bất đắc dĩ mỉm cười. Nghiêm Tử Tụng, rốt cuộc thì đến khi nào anh mới chịu đến tìm em?
Là một ngày, hay một tháng?
Đang giằng co trong chiến tranh lạnh ư? Sao lại vô duyên vô cớ như thế chứ?
Chẳng lẽ ta nói ta sẽ rời đi chung quy đã làm hắn tổn thương rồi? Chúng ta bắt đầu đến khó hiểu, những ngày ở chung cũng không phải bình thường. Là ta đã nghĩ quá nhiều sao?<