
Tác giả: Diệp Chi Linh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341182
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1182 lượt.
ỗ Quyên!”.
“Ờ… để tính sau. Xem xem đến lúc ấy có thời gian không”.
Thực ra mọi người trong bang hội đều rất thân nhau, gặp nhau ăn bữa cơm là chuyện bình thường. Huống hồ Nam Cung Ức đón sinh nhật, chủ động mời mọi người ăn cơm, cô ở thành phố, không đi thì cũng thật không nể mặt.
Nhưng Kỳ Quyên cảm thấy đi thì rất ngại, nếu Bottle cũng đi, mình gặp anh ấy rồi biết nói gì đây…
Dù sao thì cũng là vợ chồng trong game, mặc dù giữa hai người không có gì nhưng trong mắt mọi người, họ là một cặp rất ân ái, suốt ngày đóng cửa trong phòng tối nói chuyện. Bottle lại còn vì cô mà ném tiền mua vũ khí với giá cao, thậm chí nói cô là người anh thích trước mặt người của Thiên Nhai Công Hội…
Nói hai người chỉ là bạn chắc chẳng ai tin.
Kỳ Quyên nghĩ một lúc, vẫn quyết định không tham gia buổi gặp gỡ giữa những người bạn trên mạng. Ngộ nhỡ bị người ta trêu lại không biết làm thế nào.
Tám giờ tối, đột nhiên góc dưới hiện lên thông báo Mr.Bottle online. Ở New York lúc này là sáng sớm. Kỳ Quyên vội vàng nhắn tin hỏi anh: “Sáng sớm anh lên mạng làm gì? Chẳng phải mấy hôm nay rất bận sao?”.
Trước đó anh nói gần đây rất bận, liên tiếp mấy ngày không lên mạng, không ngờ lúc này lại mò lên.
Bên kia im lặng một lúc mới trả lời: “Tôi về nước rồi :) .”
Biểu tượng mặt cười quen thuộc khiến tâm trạng của Kỳ Quyên bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
Sóng gió trong buổi tụ tập (3)
Anh quay về, cuộc sống trong game cũng trở nên phong phú hơn, tám giờ tối lập nhóm Phụ Bản bang hội, mười giờ đánh xong, sau đó đi làm nhiệm vụ vợ chồng, tham gia đấu võ, đánh đến mười một giờ lại đi làm nhiệm vụ hàng ngày và trò hai người vượt quan mới mở. Mười hai giờ đến Quê hương lúa gạo trồng trọt, thu hoạch, làm thức ăn… rồi lên giường đi ngủ.
Trước đó cô luôn cảm thấy đăng nhập vào game rất nhạt nhẽo, bây giờ thì không có đủ thời gian.
Khi thu hoạch nông sản ở Quê hương lúa gạo, gặp tiểu đồ đệ đi ngang qua, đó là tiểu pháp sư tên Sinh Tố Dâu Tây. Cô bé nhìn thấy Đỗ Quyên liền dừng lại, hỏi trên kênh phụ cận: “Sư phụ, người này là?”.
Cô ngốc này cũng không biết chat riêng mà hỏi thẳng trên kênh phụ cận. Kỳ Quyên vờ như không nhìn thấy.
Bottle không đùa nữa mà hỏi: “Quốc khánh được nghỉ chứ? Chuyện gặp nhau Nam Cung Ức đã nói với cô chưa?”.
“Nói rồi, quốc khánh tôi phải đi du lịch, chắc là không đến được”. Kỳ Quyên vội vàng kiếm cớ.
“Ồ, thế thì thật đáng tiếc. Họ đều rất muốn gặp cô”.
“Ha ha, có cơ hội tính sau. Dù sao thì ở cùng thành phố, lần sau tôi mời họ đi ăn là được”.
“Ừm, vậy cô ngủ sớm đi”.
Kỳ Quyên nằm trên giường nhưng không hề thấy buồn ngủ. Trong đầu cứ nhớ lại một vài chi tiết, càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của Bottle đối với cô hơi thân mật quá mức. Mặc dù mỗi lần đều nói là đùa nhưng đùa như thế nhiều lần sẽ khiến người ta tưởng thật. Càng đáng sợ hơn là cô không hề thấy phản cảm với kiểu đùa ấy một chút nào. Hơn nữa hôm nay, khi thấy anh nói “Chúng ta vốn là vợ chồng mà”, tim cô đập loạn xạ một cách đáng xấu hổ.
Chết rồi!
Không phải là rơi vào tình yêu trên mạng đấy chứ?
Lúc đầu cô đã thề với Tiêu Tinh, nếu có thể yêu trên mạng thì cô sẽ ăn bàn phím…
Kỳ Quyên trùm chăn lên đầu, buồn bực dúi mặt vào gối, lần đầu tiên mất ngủ.
Ngày 29 tháng 9. Kỳ Quyên đi làm về sớm, chạy đến phố mua sắm mua một bộ váy dạ hội để tham gia hôn lễ, sau đó đến học viện mỹ thuật tìm Tiêu Tinh. Sáu giờ tối là hôn lễ của Tô Thắng và Hà Phương bắt đầu, tham gia hôn lễ của người khác, đến muộn thì không hay.
Kỳ Quyên nhắn tin trước cho Tiêu Tinh, bảo Tiêu Tinh chờ ở cổng trường. Nhưng khi đến trường thì không thấy bóng dáng cô nàng đâu. Kỳ Quyên thấy vẫn còn sớm, liền đi vào lớp tìm cô ấy.
Trước đó đã từng đến học viện mỹ thuật nhiều lần nên cô khá thông thuộc nơi đây, nhanh chóng tìm được Tiêu Tinh. Cô ấy đang cùng các bạn vẽ tranh trong phòng tranh, người đàn ông đứng trên bục giảng là… thầy Ôn?
Kỳ Quyên ngó qua cửa sổ, vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh. Ôn Bình sững người, sau đó liền đi ra khỏi phòng học, đến trước mặt Kỳ Quyên và hỏi: “Đến tìm Tiêu Tinh sao?”.
“Vâng!”.
“Có việc gấp sao?”.
“Không, mọi người cứ học đi, tan học tôi đến tìm cô ấy. Sáu giờ cùng cô ấy đi tham dự hôn lễ của một người bạn”.
“Chả trách cô lại mặc váy dạ hội”. Ôn Bình nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội trước mặt, mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi lại nói: “Bây giờ mới có bốn giờ, hay là cô giúp tôi một việc, sau khi tan học tôi đưa hai người đến đó?”.
“Việc gì vậy?”
“Hôm nay giảng cho sinh viên về kết cấu cơ thể người, người mẫu có việc đột xuất không thể đến được, cô có thể làm người mẫu cho tôi trong một tiết học được không?”.
Kỳ Quyên sững người, cô đã từng nghe nói học viện mỹ thuật mời người mẫu trong giờ học nhưng bản thân chưa bao giờ làm nên vội vàng từ chối: “Xin lỗi, tôi không biết làm người mẫu.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Không sao, cô cứ ngồi yên ở đó không nhúc nhích là được. Tôi đã giảng xong bài rồi, họ chỉ vẽ