
Tác giả: Diệp Chi Linh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341180
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1180 lượt.
sướng. “Về nhà phải đóng khung treo lên mới được”.
Ôn Bình mỉm cười, ánh mắt cũng trở nên vô cùng dịu dàng. “Cô thích là được”.
“Cảm ơn anh”. Kỳ Quyên mất tự nhiên trước ánh mắt của anh, vội vàng cúi đầu xem giờ rồi nói: “Tôi phải đi rồi. Tiêu Tinh đâu?”.
“Chắc là vào nhà vệ sinh. Đợi cô ấy quay lại hai người cùng xuống dưới chờ tôi. Tôi đi lấy xe”.
“Không cần phiền anh.”
“Bây giờ đã năm giờ rồi, đi tàu điện ngầm e là không kịp”.
Ôn Bình xuống dưới lấy xe. Tiêu Tinh cũng quay về từ nhà vệ sinh. Thấy Kỳ Quyên cầm tranh trên tay, ngạc nhiên nói: “Đây, đây là tranh thầy Ôn vẽ à? Thầy ấy tặng mày?”.
Kỳ Quyên đắc ý gật đầu: “Đúng vậy, coi như thù lao làm người mẫu. Đẹp đấy chứ?”.
Tiêu Tinh nhìn cô với ánh mắt phức tạp. “Rất nhiều người mời thầy ấy vẽ mà thầy ấy chẳng buồn cầm bút đấy! Mày biết không? Chỉ bức tranh trên tay mày, nếu thầy ấy muốn, sửa lại kỹ một chút là có thể mang đến triển lãm bán đấu giá đấy.”
Kỳ Quyên kinh ngạc thốt lên: “Anh ta nổi tiếng vậy sao?”.
“Triển lãm tranh quốc tế New York dạo trước, thầy ấy được ban tổ chức mời đi tham gia triển lãm đấy”.
“…”
“Thầy ấy rất có tài năng hội họa. Năm mười mấy tuổi, vì học vẽ mà đã cãi nhau với người nhà, mẹ thầy ấy cắt nguồn kinh tế của thầy ấy, ngay cả học phí cũng không cho… về sau tao mới biết, thầy ấy làm gia sư cho tao là để kiếm tiền học phí. Hồi ấy thầy ấy làm gia sư cho mười học sinh liền cơ”.
“Vâng, vậy làm phiền anh”.
“…”
“Sao vậy?”.
“Tham dự hôn lễ của bạn thân, chẳng phải là nên mang theo một nửa đi sao? Hình như em hoàn toàn không thông báo với anh?”.
“Em đưa Kỳ Quyên đi rồi”.
“… Lát nữa gặp”.
Giọng nói của Thẩm Quân Tắc vang ra khỏi điện thoại, dường như đang cố kìm nén nỗi giận dữ. Ôn Bình ngồi trên ghế lái nhịn cười khẽ ho một tiếng. Kỳ Quyên ngao ngán ngoảnh đầu đi, trong lòng không kìm được chửi thầm: Tiêu Tinh, mày đúng là đồ ngốc!
Đường đi thông thoáng, chẳng mấy chốc đã đến hội trường hôn lễ.
Chú rể Tô Thắng tốt nghiệp Học viện Luật của trường T, cô dâu Hà Phương là học sinh ưu tú của Học viện Ngoại thương, hai người tổ chức hôn lễ ở thành phố B. Những bạn học có thể đến được hầu như đều đến đủ. Thêm vào đó Tô Thắng đặc biệt yêu cầu mang theo người thân. Khách khứa ở cửa khách sạn cứ nườm nượp qua lại, ai cùng có đôi có cặp, khoa trương hơn là mang theo cả con cái.
Hoa tươi, bóng bay, thảm đỏ, không khí lãng mạn của buổi hôn lễ khiến người độc thân như Kỳ Quyên rất ức chế.
Thẩm Quân Tắc đã sớm phóng xe đến đó, bước lại chào Ôn Bình một tiếng rồi kéo Tiêu Tinh vào nhà vệ sinh.
“Làm gì vậy…”
“Mau đi thay chiếc quần bò dính màu của em đi, em sẽ không tham dự hôn lễ với bộ dạng này đấy chứ?”.
Tiêu Tinh nhìn Kỳ Quyên với ánh mắt cầu cứu. Kỳ Quyên quay mặt đi nhìn không khí.
Thẩm Quân Tắc lôi Tiêu Tinh đi, còn lại Kỳ Quyên và Ôn Bình ở trong xe, cả hai im lặng không nói gì. Nhìn các bạn cùng dắt theo người nhà đi tham dự hôn lễ, quả thực Kỳ Quyên rất áp lực. Đợi lát nữa sau khi vào chỗ, nhất định sẽ bị một đám người thẩm vấn về tinh trạng hôn nhân. Cô không phải là người cuối cùng chưa lấy chồng trong lớp thật đấy chứ…
Kỳ Quyên nghĩ rất lâu mới chần chừ mở miệng nói:
“Thầy Ôn, thầy có bận việc gì không?”.
Ôn Bình quay đầu lại, “Tối nay không có việc gì. Sao vậy?”.
“Thầy có thể đóng giả làm bạn trai của tôi, cùng tôi đi… tham dự hôn lễ được không?”. Nói rồi liền ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt đối phương.
Kỳ Quyên cảm thấy đưa ra yêu cầu này thật là mất mặt. Nhưng cả lớp chỉ còn một mình cô độc thân. Nếu không đưa bạn trai đến, cô sẽ bị đám bạn nhiều chuyện kia hỏi đến phát điên mất.
Thấy Ôn Bình không trả lời. Kỳ Quyên vội đỏ mặt nói: “Thôi, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi”.
Nhưng đột nhiên Ôn Bình nói: “Được thôi, rất sẵn lòng”.
Kỳ Quyên quay sang thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.
Ôn Bình nhìn cô, mỉm cười nhắc lại: “Tôi rất vinh hạnh có thể giúp cô chuyện này”.
Sau khi gửi xe trong bãi đỗ xe, hai người cùng xuống xe. Ôn Bình giơ tay rất tự nhiên: “Nào, làm ra vẻ thì cũng phải làm giống một chút”.
Kỳ Quyên gật đầu với tâm trạng phức tạp, khẽ khoác tay anh.
“Ôi, Kỳ Quyên! Lâu rồi không gặp!”. Vừa vào cửa đã có một người phụ nữ bước tới, ôm Kỳ Quyên rất chặt rồi nhìn Ôn Bình đứng cạnh, tươi cười nói đùa: “Cuối cùng hôm nay cũng chịu mang bạn trai đến rồi à?”.
Kỳ Quyên lập tức vào vai. “Đúng vậy, nếu không dẫn tới, mình sẽ bị các cậu lôi ra ngoài đường bán thanh lý mất”.
“Ha ha. Tiểu Quyên, cậu vẫn dí dỏm như vậy. Không giới thiệu anh chàng đẹp trai này sao?”.
Ôn Bình mỉm cười đưa tay, “Xin chào, tôi là Ôn Bình”.
“Xin chào, tôi là bạn ở cùng ký túc với Kỳ Quyên hồi học đại học. Không thể không nói, anh đứng cùng với Tiểu Quyên của chúng tôi thật sự rất xứng đôi”.
Ôn Bình mỉm cười: “Cảm ơn cô”.
“Ấy? Kia chẳng phải là Kỳ Quyên sao?”. Lại có một bạn học nhìn thấy người quen bước lại chào hỏi. “Vị này là?”.
Kỳ Quyên gượng cườ