Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:40 22/12/2015

Lượt xem: 134474

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/474 lượt.

không làm gì tổn hại đến anh, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, anh không dám trút giận trực tiếp vào tôi, lại lấy cô ấy ra đe dọa tôi. Anh sợ tôi phải không, hay bản thân anh không hề đủ tự tin để thắng tôi, nên phải cần cô ấy để làm vật thay thế?”
Anh nói xong, Nghiêm Duyệt Dân đột nhiên ngây ra, bàn tay đang giữ chặt lấy Tần Hoan cũng khẽ lỏng ra.
Tần Hoan không tự đỡ được cơ thể mình, tinh thần lại đang bải hoải, bị anh ta thả lỏng một cái, cả người liền mềm nhũn xuống. Cánh tay Cố Phi Trần để ở phía sau, khuôn mặt vấn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ có đôi tay dài khẽ nắm lại. Quả nhiên chỉ phút sau, Nghiêm Duyệt Dân chợt tỉnh nói: “Anh không phải kích tôi.” Anh đẩy Tần Hoan sang một bên, cách hồ chỉ khoảng một bước, anh nhìn Cố Phi Trần, chậm rãi hỏi: “Anh có biết sản phụ khi sinh con đau trước hay sau khi sinh xong không? Có những nỗi đau, khi thời gian càng kéo dài, cảm giác đau đớn lại càng tăng lên gấp bội. Vậy anh cảm thấy việc lưới dao lướt trên động mạch hay chìm xuống nước từ từ tắt thở, cái nào thoải mái hơn?”
Mây bay ngang trời, che hết ánh sáng của sao đêm nhấp nháy, mặt hồ trở nên yên lặng âm u.
Như nhìn ra ý đồ của Nghiêm Duyệt Dân, Cố Phi Trần khẽ rùng mình kinh ngạc.
“Anh làm tôi mất đi người yêu thương nhất, tôi đã từng nghĩ rất lâu, cho rằng cách báo thù tốt nhất, là khiến anh có cảm giác giống với tôi.” Câu nói sau cùng, Nghiêm Duyệt Dân nói rất nhanh, vừa nói dứt lời, anh đẩy Tần Hoan xuống nước.
Giống như con lật đật vải không biết cử động, Tần Hoan chỉ mặc cho người khác hành động, rơi xuống nước theo lực đẩy cực lớn. Cùng với lúc cơ thể rơi xuống mặt hồ, cô thấy Cố Phi Trần cũng chuyển động. Nhưng ngay sau đó, nước hồ lạnh lẽo đã phủ tràn, nhấn chìm cô xuống đáy.
Đáy hồ rất sâu, rất tối, cô cứ thế chìm xuống, giống như giấc mơ trong rất nhiều đêm, cô cố gắng mở to mắt, mơ màng nhìn thấy ánh sáng trắng lóa ở phía trên đầu. Mơ hồ, xa xôi.
Nhưng lần này, cô không còn cả sức giơ tay ra, cứ như vậy chìm xuống dưới.
Cũng không biết bao lâu, hoặc chỉ là vài giây sau, lại như cả một thế kỷ, hơi thở còn sót lại trong lồng ngực trước khi rơi xuống nước cuối cùng cũng tắt. Cô nhanh chóng cảm thấy đầu óc căng ra, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo, ngực như vỡ ra, đau đớn khôn cùng.
Cùng với bọt khí phì ra từ mũi, lập tức một dòng nức dội vào bên trong, nước lạnh băng, dội thẳng vào óc theo khoang mũi. Thực ra chỉ có một giây ngắn ngủi, cơn đau đớn không gì so sánh nổi kéo dài thêm một lúc rồi biến mất.
Cô nhanh chóng mất đi tri giác, nhưng mắt vẫn mở to, dường như vẫn còn nhìn thấy mọi vật. Trên mặt hồ, ở nơi vô cùng xa xôi, ánh sáng trắng mơ hồ lay động mông lung.
Trong thoáng chốc, cô nhưu chợt nhớ ra điều gì, cảm thấy đâu óc mê muội, không còn ý thức. Chỉ là phút cuối, có bóng người ngoi lên lặng xuống, phá vỡ ánh sáng trắng áp sát vào gần, kéo mạnh khuỷu tay cô...
Cô cuối cùng cũng nhắm được mắt, bởi đã không nhận rõ đây là hiện thực hay là ảo ảnh trước khi chết.
Nước hồ lạnh thấu xương bảu vây lấy cô, rồi nuốt gọn cảm giác cuối cùng trong cô.






Tần Hoan không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy đau như vỡ óc, ngực cũng như muốn vỡ tung, cảm giác tức thở khiến người ta chỉ muốn chết. Cho đến mãi khi tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy ánh đèn sáng trắng cung quanh.
Cô không còn thấy đau, chỉ có cảm giác tê mỏi, như mất hết sức lực, mới biết vừa nãy chỉ là ảo ảnh trong mơ.
Bên cạnh có tiếng người nói nhỏ, cô quay đầu lại, muốn mở miệng, nhưng phát hiện cổ họng như khàn đặc lại, không sao thốt nổi thành tiếng.
Mọi người xung quanh nhận ngay ra cô đã tỉnh, liền nhanh chóng xúm lại. Có người vạch mí mắt cô, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử, có người đo nhịp tim và huyết áp. Sau cùng cô nghe bác sĩ nói: “Nghe rõ tôi nói gì không?”
Cô gật đầu.
Là Cố Phi Trần ra lệnh, bất luận thế nào, cũng phải bảo vệ an toàn cho cô. Cũng là anh nhảy xuống nước tự mình cứu cô lên, anh bị thương, nước lại lạnh như vậy, nên khi về liền lên cơn hen, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Nửa đêm hôm đó, Cố Phi Trần cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đầu giường thắp một ngọn đèn sáng, ánh sáng trắng chiếu bên giường, một người phụ nữ ngủ gục ở đó, tấm lưng mong manh, mái tóc đen tuyền xõa ra sau gáy.
Thực ra đã quá giờ thăm bệnh nhân, anh không biết sao cô vẫn được ở lại. Hơn nữa, trên người cô cũng mặc quần áo bệnh viện, không biết cô đã thuyết phục y bác sĩ bằng cách nào.
Anh đang nằm, còn cô gục ở phía chân anh. Phòng bệnh ấm ấp, không hề lạnh, nhưng anh vẫn khẽ chau mày, với tay vứt bỏ mặt nạ không khí của mình.
Hai rưỡi đêm. Tần Hoan ngủ rất ngon. Thực ra cô quá mệt, cơ thể đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn còn rất mệt mỏi.
Chịu sự kích động như vậy, rồi gần như bị chết chìm, cả một tiếng rưỡi cũng không sao hồi phục được. Nên, ngay cả khi cô bị ôm đặt lên giường, cô cũng không hề hay biết.
Giấc ngủ kéo dài đến tận khi trời sáng, cô tỉnh giấc do có nhóm bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh.
Vừa mở mắt, chỉ thấy


XtGem Forum catalog