pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:40 22/12/2015

Lượt xem: 134453

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/453 lượt.

g là không thích cô.
Cô Triệu lúc đó bước vào rót sữa cho cô, cô đẩy cốc ra tức giận nói: “Cháu không uống”, rồi đứng dậy bỏ đi.
Cô Triệu “Ài” một tiếng, vừa định nói thì người đàn ông ngồi đối diện chiếc bàn ăn cuối cùng cũng đặt tờ báo xuống, lên tiếng kéo bước chân cô lại, nhưng cũng chỉ dặn dò như chưa có việc gì xẩy ra: “Cô gửi số chứng minh thư vào điện thoại cho tôi, buổi chiều tôi bảo thư ký đi đặt vé máy bay.” Lời nói như thể hoàn toàn chưa nghe thấy câu hỏi và sự mỉa mai của cô khi nãy.






Anh cảm thấy con người này, cảnh vật này, hình như rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu, nhất thời không nhớ ra nổi, chỉ là khiến anh cảm thấy an lòng một cách khó hiểu
Hai ngày sau, Tần Hoan cùng Cố Phi Trần và đám trợ lý, thư ký của anh cùng lên máy bay, điểm đến đầu tiên của họ chính là Tô Châu.
Cô đương nhiên không đến làm phiền bác Diệp, nhưng Cố Phi Trần lại rất bận, thực sự bận, ban ngày gần như không nhìn thấy bóng dáng. Bọn họ không có thời gian chơi cùng cô, cô đành một mình lên mạng tải bản đồ xuống.
Cô không có kinh nghiệm du lịch một mình ở thanh phố xa lạ, nhưng lại rất bạo dạn, đi khắp phố phường ngõ ngách. Lúc đi thì taxi, lúc thì nhét hai đồng vào xe buýt, chậm rãi đi hết phố này sang phố khác, thưởng thức phong cảnh hai bên đường.
Thành phố ở vùng Giang Nam đâu đâu cũng thanh tao tú lệ, nhất là lâm viên Tô Châu, khiến Tần Hoan lưu luyến khó dời.
Cô “A” lên một tiếng, dường như lúc này mới định thần lại, ngay sau đó liền vui vẻ miêu tả lại quãng đường di cả ngày hôm nay.
Cô tính khí trẻ con, từ lúc anh mời đi du lịch, bao nhiêu muộn phiền trước đây đều tan biến. Hơn thế, cô từ nhỏ chưa từng chịu khổ, vẫn giữ được bản tính hồn nhiên vui vẻ, nghĩ là anh đã chịu chủ động thể hiện ý tốt, có nghĩa là anh không ghét cô như vậy. Chỉ cần nghĩ tới đó, cô liền vui trở lại. Ngoài ra, hôm nay đi chơi quả thực rất thích, lớn đến chừng này rất hiếm khi cô có cơ hội thoát ra khỏi sự kiểm soát của mẹ, ngay cả thời gian sống tạm ở nhà họ Cố, bình thường cũng phải giữ kẽ. Đây là lần đầu tiên cô có dịp đi chơi thoải mái như thế này.
Cô hào hứng nói hồi lâu, Cố Phi Trần gần như không hề chen ngang, anh gọi một cốc nước, ngồi trước mặt cô làm thính giả yên lặng.
Anh đột nhiên cảm thấy quyết định đưa cô đi chơi lần này là đúng đắn. Bởi cô cười rất vui, khóe mắt khẽ nheo lại, giống vầng trăng cong cong, nụ cười khiến khuôn mặt cô bừng sáng, tỏa ra sắc màu lung linh.
Anh lại như mất hồn, Tần Hoan chợt nhân ra anh chẳng nói câu này từ đầu đến cuối, bèn dừng lại
Anh bỏ tay chống cằm xuống, ngồi thẳng người hỏi: “Tối nay muốn ăn ở đâu?”
“Những người khác thì sao?”
“Bọn họ về khách sạn trước, tôi nay còn phải làm thêm giờ.”
Cô chống cằm suy nghĩ, mắt sáng lên nói: “Ăn lẩu!”
Trời nóng như vậy, nhưng cửa hàng lẩu khách khứa vẫn tấp nập ra vào. Bọn họ đến muộn vì bị tắc đường, khi tới nơi, các phòng riêng đều đã đặt hết chỗ.
Phục vụ dẫn họ tới một chỗ gần sát tường, bàn cũng nhỏ, chỉ vừa đủ hai người ngồi.
“Quán này làm ăn có vẻ tốt.” Cố Phi Trần nhìn sang bốn phía, mới phát hiện gần như không còn chỗ trống.
Tần Hoan nói: “Đương nhiên, đây là quán lẩu ngon nhất ở đây, trên mạng nhiều người giới thiệu lắm.”
Cô gọi vài món, rồi để Cố Phi Trần gọi, anh chẳng buồn thò tay cầm quyển thực đơn đã nói: “Việc này em phụ trách.”
Cô nhìn anh bĩu môi, bụng nghĩ đàn ông con trai ai lại vậy. Anh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đợi phục vụ ghi xong các món mang đi, anh mới nói khẽ: “Những việc ăn uống, để phụ nữ lo liệu phù hợp hơn.”
“Cả đi ăn gọi món lẫn nấu ăn ở nhà đều giao cho phụ nữ sao?”
Anh gật đầu bảo: “Anh cho là vậy?”
“Thế nhỡ đâu anh vớ phải một cô bạn gái lười biếng, không biết làm thì sao?”
Anh chỉ nhướn lông mày, dường như cười khẽ, nhưng không rả lời.
Lẩu cay khiến Tần Hoan vã mồ hôi, sau cơn tê lưỡi cô mới phát hiện Cố Phi Trần ăn rất ít.
“Anh không thích sao?”
“Không phải.” Anh đặt đũa xuống, gọi người tới thanh toán.
Tiền ăn không nhiều, thậm chí còn không bằng một chai rượu thường ngày anh phải tiếp khách, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên anh ngồi ăn ở một nơi như vậy với một người con gái, nhìn trán cô lấm tấm mồ hôi, má cũng ửng hồng lên, mắt sáng rực lên do ăn nhiều ớt, đen long lanh, đẹp như viên ngọc, tỏa sáng dưới ánh đèn lung linh.
Còn cô lại chẳng cảm nhận được điều đó, ăn cay vã mồ hôi, cũng chỉ lấy giấy ăn thấm đi đôi chút.
Cũng đúng, cô còn trẻ như vậy, đang ở tuổi đôi mươi đẹp nhất, không mặt chẳng cần trang điểm cũng đủ khiến người khác say mê.
Tần Hoan lúc này khác hẳn lúc cô ngồi bên cửa sổ ở quán café. Anh quan sát cô hồi lâu mới phát hiện thì ra cô ăn uống no say sẽ thấy vui, lý do cô vui hóa ra chỉ đơn giản như vậy
Cô cười suốt buổi tối, tâm trạng rất vui vẻ, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, chiếc má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện. Cô dường như đã hoàn toàn quên khoảng cách trước đây với anh, giống như một nụ cười thoảng nhẹ gió xu