Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:40 22/12/2015

Lượt xem: 134546

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/546 lượt.

ạn tốt nhất của họ. Điểm này thể hiện rất rõ rệt ở Ôn Như Thanh.
Cô hình như đặc biệt yêu thích loại trang sức này và tìm hiểu về nói rất kỹ. Từ công đoạn cắt gọt đến qua lửa, từ loại khảm nạm đến loại thuần kim cương, kiến thức chuyện môn còn phong phú hơn cả nhân viên bán hàng.
Ôn Như Thanh đeo thử vài chiếc vòng tay, rồi lấy cả nhẫn để thử.
Ngón tay cô dài thanh mảnh, rất đẹp, viên kim cương lồng vào ngón tay giữa, long lanh sang trọng dưới ánh đèn. Cuối cùng cô chọn một chiếc hai cara, quay đầu hỏi Tần Hoan: “Đẹp không?”
Tần Hoan cười bảo: “Đẹp”
“Vậy mua cái này.”
Quẹt thẻ xong, Tần Hoan mới nói: “Chị thường mua nhẫn kim cương?”.
“Ừ. Không có đàn ông, chỉ tự mình mua cho mình thôi.” Nói đến đây Ôn Như Thanh mới phát hiện ra: “Ồ, hình như em rất ít đeo trang sức?”
Mười ngón tay Tần Hoan trống không, ở khuỷu tay cũng chỉ có một chiếc đồng hồ.”
“Ừm, em không quen.”
“Chị thích vàng bạc châu báu, nhưng so với một người, chị còn không sánh bằng kia.” Ôn Như Thanh chợt nói.
“Ai cơ.”
“Mẹ của Cố Phi Trần”
Tần Hoan ngây ra.
Cô chưa từng nghe Cố Phi Trần chủ động nhắc về mẹ, chỉ lờ mờ biết rằng khi anh còn nhỏ, mẹ anh đã mất, sau đó Cố Hoài Sơn cũng không lấy thêm người nào khác.
Cho dù là quãng thời gian mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần tốt nhất, cô cũng không hề hỏi về điều đó. Cô vẫn nghĩ người đã mất rồi, không muốn nhắc tới những việc đau lòng của anh. Hơn nữa quãng thời gian đó lại ngọt ngào như thế, mà cô lại có chút ích kỷ và ngây thờ, chỉ mong sao cuộc sống đầy ắp tiếng cười.
Cô cũng đã nhìn thấy ảnh của mẹ Cố Phi Trần.
Là ảnh thời còn rất trẻ, ảnh đen trắng, được phóng to đặt ở giá sách. Thật đúng là giai nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, nhất là đôi mắt sinh động, hút hồn. Có thể nhận rõ, Cố Phi Trần được thừa hưởng những ưu điểm tốt nhất của mẹ, chỉ là đôi mắt trông lạnh lùng xa cách hơn một chút. Còn mẹ anh, ít ra thì trong ảnh nụ cười cũng rất ấm áp, có vẻ đẹp làm rung động lòng người.
“Chị đã gặp mẹ anh ấy chưa?” Tần Hoan không khỏi tò mò hỏi Ôn Như Thanh.
“Đương nhiên là chưa. Những năm qua chị cũng chỉ là nghe người lớn nói lại. Nghe nói nữ chủ nhân nhà họ Cố đặc biệt yêu thích sưu tầm trang sức quý, thậm chí đến mức độ mê đắm, hàng năm đều có mặt ở các cuộc bán đấu giá lớn, chỉ cần là những thứ bà ưng ý, bất kể giá cả ra sao cũng phải đưa vào bộ sưu tập. Những thứ bà có, đủ để mở một cuộc triển lãm nhỏ. Đã từng có một năm trong thành phố mở hoạt động từ thiện, chỉ riêng mình bà đã quyên góp hơn mười loại trang sức, mỗi loại đều là một báu vật hiếm có, khiến các phu nhân khác tranh nhau mua, nghe nói khung cảnh vô cùng náo nhiệt.”
Đại khái vì như vậy mà câu chuyện được đồn đại khắp nơi. Sau này khi Ôn Như Thanh lớn lên, tiếp xúc với những người nhiều tuổi trong giới kinh doanh, thỉnh thoảng cũng nghe lại những chuyện như vậy.
Con người ta khi về già thường ôn lại chuyện cũ. Trong mắt của những vị cao niên đó, vợ Cố Hoài Sơn giống như một huyền thoại không bao giờ cũ, bởi nhan sắc diễm lệ, lại có sở thích xa xỉ như vậy, nhưng sớm đã hoa tàn ngọc tạ khiến ai nấy đều tiếc thương khôn hạn.
Nói những điều này, Ôn Như Thanh bất chợt ai oán: “Nếu thế giới tinh thần của người phụ nữ đầy đủ sung túc, sao còn cần mê đắm nhưng thứ đồ vật lạnh như băng như vậy? Nghe nói từng có khoảng ba năm, ngoài trừ việc tham gia các cuộc bán đấu giá ở khắp mọi nơi trên thế giới, bà gần như không làm bất cứ việc gì, đến cả nhà cũng ít khi về.
Tần Hoan không khỏi ngây ra: “Vậy bà và ba nuôi... Ý em là, tình cảm của hai vợ chồng họ không tốt sao?”
Ôn Như Thanh nhìn Tần Hoan với ánh mắt ngờ vực nói: “Em ở nhà họ bao lâu, chẳng lẽ không biết gì về những việc này sao?”
“Khi em tới nhà họ, mẹ Cố Phi Trần đã qua đời rất lâu. Trong nhà cũng không ai nhắc tới bà, mà em cũng ít khi tiếp xúc với người ngoài.”
“Vậy chẳng trách.” Ôn Như Thanh do dự một lát, cuối cùng mới bảo cô, “Nghe nói không được tốt.”
Chỉ mấy chữ đơn giản, cũng đủ giải thích mọi điều.
Thiếu phụ gia đình giàu có, cuộc sống cô liêu, chỉ có thể bù đắp sự trống rỗng của tinh thần bằng việc theo đuổi vật chất gần như biến thái.
Những việc đó, Tần Hoan hoàn toàn không hề tưởng tượng được.
Trong mắt cô, Cố Hoài Sơn ôn hòa nhã nhặn, bình dị dễ gần thậm chí có thể coi là người đàn ông cực kỳ biết chăm sóc người khác. Ông đối với cô tốt như vậy, thì có lý do gì lại không tốt với vợ mình?
Trong lòng cô bất chợt rung động, cô buột miệng hỏi Ôn Như Thanh: “Vậy tại sao bà lại mất?”.
“Bị trúng độc trong thuốc.” Ôn Như Thanh dừng lại một lát, rồi bổ sung thêm: “Lúc đó nhà họ Cố đưa ra lý do như vậy.”
Hôm đó bọn họ dạo phố đến tận tối mới về.
Tần Hoan lên gác tắm, đang tắm thì có điện thoại nội bộ.
Chiếc điện thoại này lâu lắm không đổ chuông, cô thực ra đã đoán được ai gọi. Quả nhiên, vừa nhấc lên đã nghe thấy giọng sắc lạnh của người đàn ông vang lên: “Buổi chiều đi mua những gì?”
“Mấy cái ái.” Cô vừa nghịch bọt xà phòng trong bồn tắm, vừa nói.
“Bây giờ đang là