XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:40 22/12/2015

Lượt xem: 134550

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/550 lượt.

m gì?”
“Đang tắm.”
“Tắm xong đi cùng anh một lúc.”
“Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
“Được rồi.” Cô nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, thay quần áo xuống gác, lúc này mới nhìn thấy Cố Phi Trần đã đợi ở phòng khách.
Cô Triệu thấy hai người cùng nhau ra khỏi nhà, tỏ ý kinh ngạc, rồi nụ cười lập tức nở trên khuôn mặt, đưa đến cổng vẫn còn dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”
“Lại đi tiếp khách?” Lê xe, Tần Hoan hỏi.
Thưc ra hỏi xong cô lại hối hận. Đều là những việc không cần quan tâm, chẳng qua mọi người đang diễn kịch mà thôi. Mười lăn ngày, không chớp mắt đã chỉ còn lại 14 ngày, nếu lúc đó không rời xa được, cô sẽ phải đi đâu về đâu?
Bên ngoài mưa to gió lớn, đến ánh đèn đường cũng như bị mưa giăng che phủ, trong xe cảm giác tối hơn mọi khi.
Khuôn mặt Cố Phi Trần trong bóng tối, như cười khẽ một cái: “Không phải, chỉ là ăn cơm với mấy người trong hội đồng quản trị.”.
“Sao lại để em tham gia?”
“Vì anh muốn đưa em đi cùng.”
Anh nói rất thoải mái, vừa nói vừa lướt qua tay cô. Tay anh có chút hơi lạnh, hơi lạnh đó áp vào mu bàn tay, khiến cô chỉ muốn quay lại áp tay vào đó.
Vì lý do thời tiết, đường phố hơi ùn tắc, trên đường vào thành phố còn gặp phải một tai nạn giao thông, xe cộ dịch chuyển chậm chạp theo dòng xe dài dằng dặc.
Trên đường đi, Cố Phi Trần gọi một cuộc điện thoại, chắc là cho thư ký, để cô báo lại cho mọi người anh sẽ đến muộn một chút.
Xe cứ đi rồi lại dừng, cứ thế mãi không thoát ra được, Tần Hoan bắt đầu sốt ruột, nhưng lại thấy người đàn ông bên cạnh có vẻ thoải mái, sau khi cúp điện thoại bèn giơ tay ra vuốt tóc cô, kệ cho những sợi tóc bám vào ngón tay.
Cô không đừng được phải hỏi: “Hay lắm sao?”
“Hử?” anh quay người lại, đôi môi mỏng khẽ nhướn lên, ánh mắt sáng rực lên trong bóng tối, nói chậm rãi: “Cũng hay. Nhưng anh thấy có việc khác còn hay hơn.” Nói rồi ôm lấy cô, chẳng nói chẳng rằng hôn lên môi cô.
Anh không dùng sức, nhưng động tác lại nhanh, hôn cô một cách tự nhiên, cô vừa sợ vừa thẹn, đẩy anh ra nhìn về phía trước tỏ ý có người. Anh lại chẳng hề để tâm, chẳng hề ngước mắt lên, chỉ là giơ tay kia ra, ấn nút tự động ở bên cạnh ghế.
Tấm chăn ngăn cách chồi lên, anh nhìn cô, vẻ mặt rất đắc ý: “Bây giờ có thể tiếp tục được không?”
Có lẽ từ sáng nay, anh bỗng cười nhiều hơn, đến cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Khi họ hòa hợp với nhau nhất, cũng chỉ có lúc hòa hợp nhất, anh mới có vẻ mặt như vậy.
Thời gian như quay ngược trở lại.
Cô như bị trúng tà, không còn nhớ cả động tác phản kháng mang tính tượng trưng, chỉ khẽ chớp chớp mắt, cười nói khẽ: “Được”
Nếu đây là một giấc mơ, thì cứ để cả hai chìm vào say mê.
Tắc đường, bọn họ đến muộn mất nửa tiếng. Mọi người đều đang đợi Cố Phi Trần, lúc này nhìn thấy anh và Tần Hoan nắm tay nhau xuất hiện, dường như đều rất ngạc nhiên.
Trong số những thành viên của hội đồng quản trị, Tần Hoan biết được hơn một nửa. Bởi năm xưa khi Cố Hoài Sơn còn sống, những vị cao niên trong hội đồng quản trị cũng thỉnh thoảng tới nhà họ Cố chơi, nói chuyện phiếm với Cố Phi Trần, có lúc còn hẹn nhau đi câu cá.
Cô cũng đi cùng một lần, là ở hồ chứa nước trong núi sâu, dọc đường cô ngủ quên mất, mãi khi đến nơi cũng vẫn chưa tỉnh táo, dưới ánh nắng mặt trời chỉ cảm thấy buồn ngủ. Bởi thế có người chủ động giúp cô móc thính vào cần câu, lại che ô giúp cô, cẩn thận đến mức khiến cô nhớ rất lâu.
Nên bữa cơm tối nay, cô vừa nhìn đã nhận ra một số người. Còn có Tiền Vân Long dường như vừa nhìn cũng đã nhận ra cô, quay sang cười rất tươi chào: “Tần Hoan, lâu lắm không gặp.”
Tần Hoan cũng cười cười, cô cứ ngỡ Cố Phi Trần sẽ hỏi, quay đầu lại chỉ thấy Cố Phi Trần đang bàn chuyện với một thành viên hội đồng quản trị tóc bạc phơ, đại khái là đang thảo luận vấn đề gì đó quan trọng, nên không để ý đến cô.
Đến khi bữa ăn kết thúc, hai người quay về nhà, Cố Phi Trần mới hỏi: “Em quen Tiền Vân Long?”
Anh hỏi như vô tình, mắt vẫn dán vào màn hình vi tính xem cổ phần New York, nên cô gây ra, rồi mới bình thản nói: “Chỉ là gặp mặt, cũng là nhiều năm trước.”
“Vậy sao?” Anh đáp lại lơ đãng, vứt con chuột rồi bước về phía giường.
Cô đã thay áo ngủ, đang dựa vào giường xem tạp chí, anh ngắm xuống bên cạnh, giơ tay về phía cô.
“Chúng ta đi nghỉ mát đi.” Cô bỗng đề nghị.
Cô bỗng nhiên cao hứng, là vì tạp chí có mấy trang đính kèm, chụp cảnh đảo ở Thái Bình Dương, trời xanh nước biếc, chụp từ trên cao xuống, đảo nhỏ, giống như viên ngọc sáng, dát lên phong cảnh đẹp như tranh.
“Em muốn đi?”
“Ừm, rất đẹp.”
“Thế để mai anh sắp xếp.”
Trả lời nhanh gọn như vậy, cô không khỏi khẽ quay đầu lại nhìn anh: “Việc công ty thì sao?” Lúc ăn cơm, nghe nói tập đoàn Cố Thị đang có một dự án bất động sản mới sắp mở rộng, lúc này lẽ ra mọi người phải bận đến quay cuồng mới đúng chứ.
“Vẫn bỏ thời gian ra được.” Cố Phi Trần xem ra không hề lo lắng về vấn đề này.
Cô lại quay sang tờ tạp chú, giở vài trang, cuối cùng mới nói: “Anh bây giờ còn tốt với em hơn trước kia.”
Khi cô nói ra điều này, cũng không biết tâm trạng mì