Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mong Ước Lâu Bền

Mong Ước Lâu Bền

Tác giả: Trúc Âm

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341868

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1868 lượt.

ho Khả Nhi đi. Cô lướt qua trước mặt anh và bước vào cánh cổng của kí túc xá nữ. Nhìn theo bóng dáng của Khả Nhi khuất dần đằng sau cánh cổng, vẻ mặt của Chu Chính Hạo hiện rõ sự hụt hẫng. Dương Phàm vỗ vào vai Chu Chính Hạo, định tỏ ra đồng cảm với người bạn chí cốt nhưng anh lại không thể nhịn cười:
-Hoa hồng đẹp nhưng mà lắm gai lắm!
-Ừm- Chu Chính Hạo xoa xoa cằm, gật gật đầu đáp: -Có cá tính! Tôi thích mẫu con gái như vậy!
Một tuần trước khi sinh viên mới đến nhập học, cánh cổng kí túc xá bình thường vẫn khép lại đối với nam sinh viên nay được mở ra, cho phép họ được thoải mái ra vào trước bảy giờ tối để giúp đỡ các nữ sinh vận chuyển hành lí lên lầu. Thế là các nam sinh nhân cơ hội này thường tìm đến kí túc xá nữa với lí do: thăm bạn bè đồng hương, giúp đỡ những em khóa dưới…nhưng thực chất ai nấy đều có dụng ý riêng.
Tần Khả Nhi quyết định học chuyên ngành quản lí công thương thuộc khoa văn của học viện kinh tế đại học Z. Cả lớp có 42 sinh viên với 16 sinh viên nữ. Đây là lớp có nhiều sinh viên nữ xinh đẹp nhất trong học viện kinh tế, trong khi đó những nữ sinh xinh đẹp trong lớp này hầu hết lại tập trung ở trong phòng 312 kí túc xá. Vì thế nên những “người viếng thăm” cứ ra vào không ngớt, đến nỗi mà sáu cô gái mặc dù rất mệt nhưng cũng không thể nào nằm xuống giường nghỉ ngơi được.
Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến tận chiều tối thứ sáu. Cô nữ sinh Bắc kinh xinh đẹp tên Tang Lệ Na cuối cùng không thể chịu đựng được nữa đành đuổi khéo hai anh chàng hội trưởng đang ba hoa khoác lác trong phòng ra về rồi khóa chặt cửa phòng lại. Xong đâu đấy, cô quay vào nói chuyện với mọi người trong phòng: -Tốt nhất sau này cứ đóng chặt cửa vào, đừng có để cho mấy người lạ ấy tùy tiện vào phòng!
Tống Điềm, cô gái có khuôn mặt thanh tú đến từ Tứ Xuyên mặt chợt biến sắc. Có thể chính thức thi vào ngôi trường này ai nấy đều là những học sinh ưu tú, chẳng ai thua kém ai. Bị Tang Lệ Na đuổi mất hai người bạn đồng hương, trong lòng Tống Điềm đã cảm thấy khó chịu, giờ lại nghe thấy Lệ Na nói như vậy, Tống Điềm càng thêm tức giận:
-Thế nào là lạ? Mấy ngày hôm nay người đến tìm cậu cũng đâu có ít. Cậu nói thử xem những người ấy có phải là người lạ không?
Tang Lệ Na đang định phản kích thì Khương Lan, cô bạn giường trên đã cúi đầu xuống ca cẩm:
-Hài, mọi người đều là bạn cùng phòng, đừng làm tổn thương hòa khí của nhau!- Khương Lan là cô gái nhỏ tuổi nhất trong phòng, đến từ một miền quê tỉnh Thiểm Tây. Khương Lan có gương mặt rất thân thiện, ngọt ngào, dáng vẻ ngây thơ, nụ cười đáng yêu ai ai cũng thích. Nhìn thấy hai bạn cùng phòng đang tranh cãi, Khương Lan liền lên tiếng giảng hòa.
Diệp Phi, cô gái có tính cách cởi mở, lạc quan nhất phòng nói:
-Người đến phòng quá nhiều cũng không hay, nhưng không cho ai đến cũng không được. Chi bằng chúng ta đặt ra một mật khẩu ngầm. Mỗi người có thể nói mật khẩu này cho người quen của mình biết. Sau này người nào mà không nói được mật khẩu này thì không cho vào phòng.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ lại nhận được sự tán thành của tất cả các thành viên trong phòng. Ngay cả Tang Lệ Na và Tống Điềm cũng bỏ qua chuyện không vui ban nãy và sôi nổi bàn bạc về nội dung mật khẩu. Nhưng tranh cãi mất cả ngày trời mà mọi người vẫn không thống nhất được ý kiến.
-Khả Nhi…-Hà Mạn Tuyết ngồi đối diện với Khả Nhi lên tiếng: -Sao bạn không có ý kiến gì thế?
-Muốn tớ nói à….-Khả Nhi đang cặm cụi viết thư cho Tương Vũ, thấy Tuyết Mạn nói vậy liền buông bút xuống, ngẩng đầu lên đáp: -Đợi tí nữa nếu có người gõ cửa, chúng ta hỏi người đó một vấn đề bất kì xem đáp án của người ấy có thuận tai không thì mới mở cửa.
Khả Nhi vừa dứt lời liền có tiếng gõ cửa. Tang Lệ Na chỉ về phía cửa rồi bảo Khả Nhi: -Nào, cậu làm thử cho chúng tôi xem đi!
-Được thôi- Khả Nhi vui vẻ nhận lời. Cô đến bên cánh cửa rồi hắng giọng: -Nói xem tôi có phải là mỹ nhân không nào?
Người đang đứng bên ngoài cửa là Chu Chính Hạo và Dương Phàm. Hai anh chàng nhìn nhau khó hiểu:
-Làm cái trò gì thế nhỉ?-Chu Chính Hạo lẩm bẩm.
Từ sau cánh cửa vọng lên tiếng nói thánh thót của một nữ sinh:
-Đáp án của bạn sai rồi, hệ thống không thể xác nhận!- tiếp theo đó là tiếng cười giòn tan của các nữ sinh trong phòng.
-Để tớ thử xem!-Dương Phàm ghé sát vào cửa, cao giọng nói: -Đúng, bạn chính là một tuyệt thế giai nhân!
-Đáp án chính xác, xin mời vào!-Khả Nhi từ từ mở cửa ra.
Chu Chính Hạo liên tục đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Dương Phàm đứng bên ngoài cửa, nhìn từ đầu đến chân Khả Nhi rồi nói: -Quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân!
Khả Nhi mặt không hề biến sắc, quay người lại nhìn vào những cô gái đang cười lăn lộn kia, thản nhiên nói:
-Nhìn thấy chưa, sau này cứ thế mà làm!
-Cái này hay đấy! Cứ quyết định như vậy đi!- thế là cuối cùng mọi người cũng đi đến thống nhất.
Chu Chính Hạo thò đầu vào cửa gọi to:
-Lệ Na ơi!
Tống Điềm cười mỉa mai:
-Lệ Na kìa, lại tìm cậu đấy!-Tống Điềm dài giọng ra vẻ châm chọc.
Tang Lệ Na có chút bối rối nhưng không cã


Polaroid