pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mua Dây Buộc Mình

Mua Dây Buộc Mình

Tác giả: Phiêu A Hề

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341634

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1634 lượt.

c váy đó, cô không hề để ý là bao nhiêu tiền, hơn nữa Trịnh Hài nhanh tay xé đi cái thẻ giá. Sau này bộ váy đó cô chỉ chọn những trường hợp ghét nhất mới mặc, như là lúc bị Trịnh Hài ép đi tham gia đi gặp những cuộc hội họp mà cô ghét vô cùng.
Giữa họ đặt túi xách của Hòa Hòa, một chiếc túi rất lớn, dùng vải lộn xộn lung tung ghép vào nhau, là tự mình Hòa Hòa khâu vào, trên túi còn treo một miếng ngọc, ngọc Hòa Điền tốt nhất, lại bị cô chà đạp như vậy
Tiêu Hòa Hòa là một cô gái kỳ quái, có lúc vụng tay vụng chân, cái gì cũng làm không tốt, học nấu ăn nhiều năm, cũng chỉ có thể nấu mỳ và rang cơm rang trứng mà thôi, không biết dọn dẹp phòng, căn phòng nhỏ bị cô làm cho lộn xộn hết lên. Nhưng có lúc lại rất khéo léo, đưa cho cô một đống vải, trong một thời gian ngắn cô sẽ làm ra rất nhiều búp bê vải đẹp đẽ, thậm chí còn biết tự may quần áo.
Túi xách Hòa Hòa rất to, phồng lên. Vì Hòa Hòa luôn luôn lộn xộn không có trật tự, tìm đồ gì cũng phải lật tung lên, anh thường có phúc được chiêm ngưỡng phong cảnh bên trong túi của cô, bên trong có vô số các túi vải to to bé bé đủ kiểu dáng, chia đều để chìa khóa, tiền xu, điện thoại, máy CD, MP4, ô, khăn giấy, kính chống nắng, đồ trang điểm, cốc uống nước, áo khoác chống lạnh, thậm chí còn có cả đồ chơi búp bê gỗ loại nhỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng giống như là chuẩn bị xuất phát đi du lịch. Rõ ràng là loạn lung tung, nhưng cũng phân thành từng loại, chưa từng để sai.
Trịnh Hài lại cúi xuống nhìn chân cô, dép xăng đan vải buồm kiểu dáng vô cùng đơn giản, vừa nhìn liền biết rằng là hàng vỉa hè, không quá 30 tệ, nhưng được Tiêu Hòa Hòa khâu vô số những đá tự nhiên hình dáng kỳ quái, như vậy lại coi như là hàng vô giá.
Đổi thành người phụ nữ khác trang điểm như vậy, anh chỉ có thể âm thầm than thở cùng với nhìn ngưỡng mộ từ xa. Nhưng những thứ đó điểm thêm vào trên người Hòa Hòa, lại vô cùng hài hòa, tô điểm thêm cho cô. Quan niệm thẩm mỹ có thể gặp được người khác cũng vì quen mắt mà dần dần bị đồng hóa.
Trịnh Hài thu lại ánh mắt đang dò xét Hòa Hòa, quyết định không tiếp tục hỏi nguyên nhân sự thất thường ngày hôm nay của cô nữa. Miệng cô rất kín, không muốn nói, có tra hỏi cũng không tra ra nổi. Nhưng anh cũng không muốn dễ dàng cho cô quá, một lát sau, nhàn nhã ung dung nói một câu: “Tiêu Hòa Hòa, người phụ nữ hôm nay bị em làm tức giận mà bỏ đi đó, là người mà chị họ anh tìm đến. Đợi đến lúc chị ấy hỏi, em phụ trách đi giải quyết nhé.”
“Ai? Chị Tường Vi?” Tiêu Hòa Hòa bỗng mở to mắt, đằng sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cô bắt đầu tin, Trịnh Hài cố ý mờ ám với cô, không nói chân tướng sự việc cho đối tượng xem mặt đó của anh, rõ ràng là mượn dao giết người, cố ý hại cô phạm lỗi.
Hòa Hòa hễ lo lắng, tâm trạng của Trịnh Hài liền bắt đầu tốt lên, cười rất vui vẻ: “Em đừng sợ, chị họ anh rất thích em, không làm gì em đâu.”
Tâm trạng tốt của anh được giữ đến tận lúc chiếc xe chạy vào nhà Tiêu Hòa Hòa, cùng Hòa Hòa lên lầu, sai khiến cô nấu mỳ cho anh, hâm nóng sữa, sang bên nhà anh lấy cho anh khăn mặt và bàn chải đánh răng mới lại còn phải khử độc, bởi vì Hòa Hòa hại anh chưa ăn no, hơn nữa lại rất mất khí chất và phong độ, cho nên Hòa Hòa phải bù đắp.
Tiêu Hòa nghiến rằng làm theo, đợi khi bát mỳ nóng đã nguội đi một chút cuối cùng có thể ăn được đưa đến trước mặt Trịnh Hài, anh lại đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha của cô, ca vát không nới ra, mí mắt hơi thâm, chắc là thật sự đã rất mệt.
Hòa Hòa vứt một chiếc chăn hè lên người anh, bản thân mình đi tắm.
Cô tắm rất lề mề, đến lúc đi ra, đã không thấy Trịnh Hài đâu, mỳ cũng đã ăn hết, cái được coi là kỳ tích nhất đó là, ở trong chậu rửa bát không có bát, không ngờ Trịnh Hài lại giúp cô rửa.
Sau đó cô muốn hộc máu khi phát hiện ra phía dưới con mèo bằng đất sét dễ thương dán trên tủ lạnh mà cô tự làm dính một tờ giấy, bên trên viết một dòng chữ rõ ràng ngay ngắn: 8h30 sáng mai anh đến ăn sáng. Phía dưới liệt kê ra thực đơn bữa sáng của anh: cháo, bánh rán, trứng gà……vân vân vân vân.
Thật là…….trời !






Chỉ cần là người đều có điểm yếu, bất kể là ngoại hình của anh ta trông hoàn mỹ đến đâu.
Sáng sớm cuối tuần, Tiêu Hòa Hòa theo thông lệ phải ngủ đến trưa mới dậy lại luống cuống xách một đống đồ ăn sáng chạy lên lầu.
Bên ngoài trời mưa, cô vừa thu ô, vừa cẩn thận bảo vệ mấy túi đồ trên tay, vai và gấu quần đều đã ướt hết, những cũng không thèm quan tâm.
Lúc cô và Trịnh Hài ở bên nhau, trên cổ tay luôn phải đeo một chiếc đồng hồ, liên tục nhắc nhở cô thời gian. Vừa nãy nhìn một cái, còn kém 5 phút nữa là 8 rưỡi.
Thật là kỳ lạ, Rõ ràng Trịnh Hài từ trước đến giờ chưa từng tức giận với cô, cũng rất ít rằn mặt cô, những cô vẫn cứ hơi sợ anh.
Lần này, không chỉ không cần cô trả tiền, hơn nữa còn thừa ra một khoản nhỏ. Sau này cô nói bóng nói gió cũng không moi được nội tình gì từ miệng của Trịnh Hài, chỉ đành yên phận hưởng thụ cái lộc rơi từ trên trời xuống này.
Cái giá phải trả cũng có, sau này Tr