Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mua Dây Buộc Mình

Mua Dây Buộc Mình

Tác giả: Phiêu A Hề

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341632

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1632 lượt.

ịnh Hài cũng mua căn phong đối diện, lại thường xuyên bỏ không, do đó cô nghiễm nhiên trở thành quản gia của anh, giúp anh nộp tiền điện nước, tiền tài sản, tiền mạng, mời lao công đến giúp anh quét dọn định kỳ, một tháng nhiều nhất anh chỉ ở 2,3 ngày mà cô cũng vẫn phải thường xuyên giúp anh phơi chăn thay ga giường nhét đầy đồ ăn vào tủ, mặc dù đó đều là tiền của anh.
Hòa Hòa thường bùi ngùi, rõ ràng Trịnh Hài có thư ký giỏi giang thông minh như thế, lại đặc biệt xem thường bản lĩnh quản lý nhà cửa của cô, tại sao cứ thích chỉnh cô. Có lúc cô vì tức Trịnh Hài, liền cố ý thay cho anh ga giường màu hồng trái tim, khăn trải bàn tơ tằm mộng ảo và gối ôm mèo kitty, anh cũng không tức giận, chỉ xị mặt xuống bắt cô trong vòng 10 phút phải dọn dẹp sạch sẽ cho anh.
Hòa Hòa chạy hổn hển, cuối cùng đến trước của nhà, định thần lại, vẫn còn chưa thở nổi, cửa đằng sau lưng liền cạch một tiếng, quả nhiên Trịnh Hài ăn mặc chỉnh tề đúng giờ xuất hiện, cúi đầu nhìn đồng hồ, tối qua cô cố ý chỉnh lại giờ. 8 rưỡi, giờ chuẩn Bắc Kinh, không sai một giây.
Đây nếu là ở công ty, Trịnh Hài sẽ là một ông chủ vô cùng nghiêm khắc. Mặc dù Vi Chi Huyền chưa từng than vãn, nhưng Hòa Hòa nghĩ, thư ký Vi chắc là ngày ngày sống trong nước sôi lửa bỏng, Hòa Hòa cảm thấy thư ký VI thật sự đã quá chịu khổ rồi, không ngờ chịu được Trịnh Hài nhiều năm như thế.
Hòa Hòa vừa lén lút ngáp một cái, vừa kính phục chiêm ngưỡng dáng vẻ ăn nho nhã của Trịnh Hài.
Cô ăn cơm rất nhanh, vì cô thích ngủ nướng, sớm hơn một phút cũng không chịu dậy, cho nên tạo thành thói quen trong vòng 3 phút có thể giải quyết xong bữa sáng. Hôm nay cô vì không để cho Trịnh Hài nói cô không đủ thục nữ, đã cố gắng hết sức chậm lại, không còn cách nào khác, bất luận là Trường Thành hay là tháp Kim Tự, đều không phải là một ngày mà xây xong được.
Thật ra Trịnh Hài ăn không hề chậm, nhưng tướng ăn của anh luôn ung dung từ tốn, mặc áo phông ngắn tay và quần trong nhà, ăn bánh rán và cơm, lại giống như là trong nhà hàng Pháp cao cấp, hơn nữa trông vẫn tương đối tự nhiên thoải mái.
Tiêu Hòa Hòa lại ngáp một cái, trong lòng suy nghĩ, về vấn đền khí chất, mặc dù điều kiện luật trời rất quan trọng, nhưng nếu bắt đầu đắp nặn từ thời kỳ trẻ sơ sinh, chắc là hiệu quả cũng không tồi. Đợi cô có con, không ngại gì mà dựa theo cách thức trưởng thành của Trịnh Hài để nuôi dưỡng. Sau khi cô nghĩ ra mấy biện pháp làm thế nào để bồi dưỡng ra được một đứa trẻ có khí chất, bỗng nhiên nhận thấy bản thân mình quả thật quá nhàm chán, hơn nữa dường như còn không vừa ý khi phụ huynh của Trịnh Hài lợi dụng anh, do đó nhìn Trịnh Hài chột dạ, đúng lúc đó anh cũng ngước mắt lên: “Sáng sớm sao cứ ngáp liên tục thế hả? Tối qua mấy giờ em ngủ?”
“12h.” Nhìn khuôn mặt không tin tưởng của anh, lại nói lại: “1h? 2h?” Nói tiếp: “Chắc là tầm 3h.”
Trịnh Hài động động môi, cuối cùng không nói gì, liếc cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cái liếc mắt ấy khiến Hòa Hòa tự giác thấy hổ thẹn, công hiệu của việc chỉ bảo còn ghê gớm hơn nhiều so với anh trực tiếp mở miệng dạy dỗ cô, cách thức Trinh Hài đối phó với cô càng ngày càng không tốn sức lực rồi.
Mặc dù Hòa Hòa không đủ thục nữ, nhưng nhờ sự dạy dỗ đầy khí chất của Trịnh Hài, có rất nhiều quy tắc cô cũng tự giác tuân thủ, ví dụ lúc này cố hết sức vô cùng không sốt ruột, muốn ngủ nướng một giấc, nhưng vẫn ngoan ngoãn chống cằm ngồi trước mặt Trịnh Hài đợi anh ăn xong, trong đầu đương nhiên không cần quy tắc như thế rồi, buổi chiều đi dạo phố cùng Nhắm Nhiếm hay là ở nhà ngủ đây, buổi tối cái bộ phim chiếu hàng ngày vô cùng nổi tiếng đó cuối cùng đã kết thúc, còn cả cuốn tiểu thuyết gần đây cô xem hình như là kết thúc buồn, cô có nên lập tức từ bỏ không xem tiếp để tự mình bảo vệ không nhỉ? Đúng rồi, nhân vật nam chính có khi chất và ngoại hình rất giống Trịnh Hài, mỗi lần đọc cô bất giác đều so sánh nhân vật đó với Trịnh Hài, nhưng nam chính đó rất dê rất bạo lực rất biến thái, có phải là cô quá không biết điều không…..
Hòa Hòa tâm hồn đang trôi dạt cuối cùng cũng trở lại, ngạc nhiên phát hiện ra bàn ăn trước mặt đã rất sạch sẽ, không ngờ Trịnh Hài lại ở trong bếp giúp cô rửa bát và dọn dẹp tủ bếp. Trời ơi, cô véo tay mình một cái, đau, cho nên không phải là nằm mơ. Lại nhìn ra bên ngoài,vẫn còn mưa, nhưng không phải là màu đỏ. Hòa Hòa nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh Trịnh Hài, lộ ra một nụ cười giả tạo: “Để em để em. Ai lại thế này chứ.”
Giả vờ khách sáo dù gì cũng còn tốt hơn là không khách sáo, người có khí chất thường thích mấy cái giả tạo thế này.
“Chỉ là làm mẫu cho em xem thôi, phong bếp phải như thế mới giống nơi con gái ở chứ. Tiêu Hòa Hòa, em lôi thôi như thế, sau này gả đi được sao?”
“Ạch.” Lại bị mắng rồi. Tiêu Hòa Hòa xoa xoa mũi, chán chường nấp vào một chỗ cách xa Trịnh Hài, chưa đến được đích, liền nghe thấy giọng nói thất thanh của Trịnh Hài: “Tiêu Hòa Hòa! Đây là thứ quỷ quái gì hả!”
Thứ có thể làm cho Trịnh Hài biến sắc không nhiều. Trong lòng cô lo lắng, lập tức chạy ra, chỉ thấy con mèo con cô


XtGem Forum catalog