
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341372
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1372 lượt.
mà trước đó, bọn họ còn nói sẽ tranh thủ mấy ngày nghỉ này đi lĩnh chứng...
"Sao vậy?" Thấy cô không nói lời nào, Trình Miễn nhỏ giọng hỏi.
"Em đang suy nghĩ, tại sao mỗi lần chúng ta dự định lĩnh chứng thì cũng phải có chút chuyện xảy ra." Lần đầu tiên là sự kiện ô long, Diệp Hồng Kỳ hi sinh, lần thứ hai là lão binh giải ngũ, lần này, lại đến phiên lão Hà ngã bệnh.
Ngẫm lại thật đúng là như vậy.
Khóe miệng Trình Miễn hơi nhếch lên: "Quá tam ba bận, em yên tâm đi."
"Em không lo lắng có được hay không."
Hà Tiêu bĩu môi, khiến Trình Miễn nhéo vào bên má cô một cái: "Mạnh miệng."
Hai người nhìn nhau rồi cười, vào giờ phút này tất cả đều là dư thừa.
Sau khi phẫu thuật, hiệu quả hồi phục của lão Hà rất tốt, chưa đến hai tuần lễ đã có thể xuất viện rồi.
Tất cả ngày nghỉ của Trình Miễn đều tiêu phí ở đây, điều này làm cho lão Hà hơi ngại ngùng, tranh thủ lúc anh và Hà Tiêu đi ra ngoài ăn cơm, lặng lẽ nói với bà Điền Anh: "Tôi thấy, tiểu tử nhà họ Trình này cũng đáng tin đó."
Bà Điền liếc mắt nhìn ông: "Đã bao giờ tôi nói nó không đáng tin cậy?"
Lão Hà ừ một tiếng, "Vậy tôi nghe ý tứ này của bà, chắc là không phản đối hai đứa chúng nó rồi hả ?"
"Dừng lại." Bà Điền trừng ông, "Đây là hai chuyện khác nhau, ông đừng có nói thay hai chúng nó để lôi kéo tôi."
"Bà ấy à." Lão Hà không thể làm gì, "Cứ cứng rắn mãi vậy, nếu mà nói, ai có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà hơn bà chứ?"
Rốt cuộc lão Hà cũng nói điểm mấu chốt.
Hà Tiêu do bà Điền Anh một tay nuôi nấng, không cần biết sau này ông đền bù như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Cho nên tính cách của con gái như thế nào, người bạn già này của ông là người rõ ràng nhất. Cũng bởi vì này, bà mới lo lắng, bởi vì trong lòng bà cũng rõ ràng, cô con gái này, nếu thật sự nhận định một người, thì cho dù bà có phản đối như thế nào, cũng chỉ có thể là người đó mà thôi. Nhưng dù sao bà cũng là một người mẹ, vừa từ nhỏ đến lớn con gái đều đi theo bên cạnh mình, làm sao có thể cam lòng cho con gái chịu nỗi khổ mà mình đã từng chịu?
Bà Điền Anh không muốn làm khó con gái của mình, nhưng vừa nghĩ đến thân phận là quân nhân của Trình Miễn, quả thực lại có phần rối rắm.
"Trong lòng tôi rõ ràng, nhưng rõ ràng thì có ích lợi gì." Bà Điền Anh nói xong, lại thở dài, "Nuôi con gái hai mươi mấy năm, đến cuối cùng cũng muốn thành người nhà người ta."
Xem lời nói này.
Lão Hà bật cười, vỗ vỗ bàn tay của bà Điền Anh: "Trong tủ đầu giường ở nhà có một hộp sắt nhỏ, ngày mai bà mang đến đây cho tôi, tôi cần dùng."
Ngày nghỉ phép cuối cùng, Trình Miễn sáng sớm đã đến bệnh viện rồi, thay thế bà Điền Anh và Hà Tiêu, làm để hai mẹ các cô đi rửa mặt và ăn cơm. Bản thân thì đi lấy nước nóng, sau khi làm ướt khăn lông thì lau mặt lau tay cho lão Hà, sau khi rèn luyện hai tuần lễ, anh đã sớm làm đến thuận buồm xuôi gió.[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ'>
Lão Hà nhìn anh: "Nghe Tiếu Tiếu nói, hôm nay con phải trở về bộ đội. Trong khoảng thời gian này, con phải vất vả rồi."
"Ngài đừng nói như vậy, con cần phải làm vậy mà."
Nghe xong lời này, lão Hà cười đến mắt cũng nheo lại, trong lúc Trình Miễn đi vào phòng vệ sinh để đổ nước, ông lấy ra một phong thư từ hộp sắt mà bà Điền Anh cầm đến. Đợi đến khi Trình Miễn trở lại, thì tự tay giao cho anh.
Trình Miễn sợ run lên, mới nhận lấy: "Đây là?"
Lão Hà chỉ nói: "Chú thay Tiếu Tiếu đưa cho con, con quay về rồi xem nhé."
Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc ở ngoài phong bì, Trình Miễn có thể đoán được bên trong này là cái gì, anh kìm nén cơn sóng dữ đột nhiên nổi lên trong lòng lại, cất lá thư vào túi áo.
Giữa trưa, sau khi cáo biệt hai lão nhân gia nhà họ Hà, liền rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị lái xe trở về bộ đội.
Hà Tiêu tiễn anh đi ra ngoài, hai người cứ một trước một sau đi như vậy. Khi đến cửa chính bệnh viện, Trình Miễn đang đi ở phía trước dừng bước lại, nghiêng đầu sang nhìn chăm chú vào Hà Tiêu.
Hà Tiêu đang không rõ vì sao lại bị anh nhìn như vậy, rồi đột nhiên anh đi đến, nắm chặt bả vai của cô, mạnh mẽ hôn lên môi của cô, tưởng chừng như là cắn vậy.
Hà Tiêu bị anh hôn đến bối rối, sau khi phục hồi lại tinh thần, người nào đó đã bước nhanh lên xe, hất bụi mà đi rồi. Làm cho Hà Tiêu không biết là nên khóc hay nên cười.
Cô lau miệng, hơi khó chịu: "Có ý gì chứ."
Trình Miễn về nhà một chuyến, sau khi lấy được đồ thì chạy như bay quay về liên đội.
Hai mươi mấy ngày không gặp mặt rồi, bọn tiểu tử ở đại đội trinh sát nhìn thấy liên trưởng thì không nhịn được mà làm ầm ĩ một lúc, Trình Miễn vừa đá vừa đạp để đuổi bọn họ đi, rồi mới đóng cửa lại, cẩn thận từng li từng tí lấy lá thư kia ra.
Phong thư màu trắng, ở mặt ngoài chỉ có bốn chữ: Người nhận Trình Miễn. Nét chữ thanh tú, chắc chắn chỉ có học sinh xuất sắc như Hà Tiêu mới có thể viết ra được. Trình Miễn còn nhớ rõ, khi giáo sư Triệu làm chủ nhiệm lớp của cô ấy, vẫn luôn khen ngợi rằng chữ của cô rất đẹp, bắt anh phải học tập cô ấy.
Khóe môi hơi cong lên, Trình Miễn lấy lá thư ra. Mở rộng ra, ở góc đ